Rất nhanh, Dung Hạc đã bị ý nghĩ được một tấc tiến một thước của mình dọa sợ, sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.
Cậu nghi ngờ mình uống lộn thuốc, từ lập trường của cậu, sao mà ngay cả chuyện này cũng dám nghĩ lung tung?
Như để khiến bản thân tỉnh táo hơn và chắc chắn hơn, cậu giống như một bệnh nhân dị dồn vào bước đường cùng, hoảng sợ nhớ lại mười một năm trước, nhưng thực sự khá khó để nhớ lại, luôn luôn cầu nguyện cho đầu mùa hè có thể trở lại một lần nữa.
Hôm đó, cậu đã hứa sẽ giúp Lục Tiêu Viễn tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, nhưng lại lỡ hẹn vào ngày sinh nhật của hắn.
Thật ra, cậu đến công viên nhỏ đã hẹn trước một chút, trốn trong góc, muốn nhìn thấy dáng vẻ Lục Tiêu Viễn đi tìm mình, sau đó sẽ cho Lục Tiêu Viễn một bất ngờ.
Nhưng cậu lại không đợi được Lục Tiêu Viễn, mà là kẻ thù của ba mình.
Mấy người đàn ông trung niên thân thể cường tráng đánh cậu ngất xỉu rồi trói mang đi, nhốt cậu trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô một ngày một đêm. Ngày hôm sau, ba cậu cầm tiền đến chuộc, sau đó dẫn cậu suốt đêm rời khỏi thành phố Hồng Du, đi đến một thành phố xa lạ khác.
Lúc này cậu mới biết, công ty luật của ba mình đã phá sản, mà mấy năm nay, để phát triển công ty, vẫn luôn lang thang trong vành đai xám, đó là một thế giới phức tạp mà cậu không bao giờ hiểu được.
Bây giờ, ba cậu như ngựa mất chân trước, sa lầy vào vũng lầy, bị các thế lực khủng bố không dám gọi báo cảnh sát, chỉ có thể trốn tạm nay đây mai đó để đảm bảo an toàn tính mạng trước khi tìm được đường lui.
Điện thoại di động của cậu đã bị mất khi bị bắt cóc, để tránh bị theo dõi,ba cậu đã hủy luôn điện thoại của ông, sẵn tiện cũng bỏ luôn số điện thoại của hai người họ.
Cậu và ba đã trốn dưới tầng hầm cả ngày vì sợ hãi. Ba rất cẩn thận, cũng không cho phép cậu rời khỏi tầng hầm một bước, ông chỉ dám ra ngoài vào ban đêm rồi mang về cho cậu một ít đồ ăn.
Đối với cậu, người luôn sống dưới đôi cánh của ba mình, tất cả chuyện này đều diễn ra quá nhanh, một giây trước cậu còn là một cậu học sinh trung học vô tư, thế mà giây tiếp theo đã trở thành một con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng.
Lúc đó cậu vẫn thường nghĩ, từ trên mây rơi xuống vũng bùn, chắc cũng chẳng hơn thế này là bao. Mà sau này cậu lại luôn cười nhạo bản thân năm mười sáu tuổi, bởi vì vì cậu của mười sáu tuổi không biết, cái gọi là vũng bùn, chính là sâu không nhìn thấy đáy.
Trong khoảng thời gian u ám kia, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nhớ tới Lục Tiêu Viễn, mỗi đêm đều bị ác mộng tra tấn, cậu có thể chống đỡ được đều là nhờ nghĩ đến Lục Tiêu Viễn, cậu chỉ cần chịu đựng một chút, chịu đựng một chút nữa thôi là có thể gặp được Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn không có điện thoại di động, không có tài khoản xã hội, cậu cũng không nhớ được phương thức liên hệ với những người có liên quan đến Lục Tiêu Viễn.
Cậu đành phải viết một bức thư dài, nói cho Lục Tiêu Viễn biết mình không cố ý lỡ hèn, nguyên nhân cụ thể bây giờ không tiện nói, nhưng hy vọng Lục Tiêu Viễn sau này có thể cho cậu cơ hội giải thích. Sau đó cậu phải nài nỉ ba gửi bức thư đó cho mình.
Tuy nhiên, bức thư dường như đã chìm xuống biển.
Và cứ như vậy, cậu sống trong tầng hầm trong vài tháng. Nhưng ba cậu cuối cùng không chịu nổi áp lực, để lại một tấm thẻ có tiền học tập và sinh hoạt phí cho cậu, bỏ lại một khoản nợ to đùng, nhảy hồ tự sát.
Cậu sẽ luôn nhớ về ngày hôm đó, lễ hội mùa xuân còn chưa kết thúc, ba cậu nói muốn ra ngoài làm chút việc, còn cười hứa sẽ mang dâu tây về cho cậu, nhưng sau đó lại không bao giờ quay lại tầng hầm này nữa.
Ba cậu là con trai duy nhất trong nhà, anh em họ hàng gần ở quê đều biết ba cậu vay rất nhiều tiền, sợ bị liên lụy, không ai sẵn lòng giúp cậu lo liệu hậu sự của ba, cuối cùng có một người chú ở xa niệm tình cũ, qua lại giúp đỡ cậu xử lý một chút.
Sau khi ba được chôn xuống đất, mọi thứ của cậu đều bị số phận tàn nhẫn phá hủy, cậu hoàn toàn trở thành một người tay trắng.
Và cuộc sống này sẽ không để cho ai bất hạnh hoàn toàn. Lúc đó cậu vẫn chưa hiểu trọn nghĩa câu này, ôm một tia lạc quan mong manh giữa vách núi chông chênh.
Mười sáu tuổi, cậu đứng ở một góc phố xa lạ, quyết định đi tìm Lục Tiêu Viễn.
Trở lại thành phố Hồng Du quen thuộc sau nửa năm, giẫm lên lớp tuyết mỏng, cậu chỉ cảm thấy mình như đã trải qua cả một đời. Sợ bị nhận ra, cậu dùng mũ và khăn quàng cổ quấn chặt mình, từ trạm xe lửa trực tiếp bắt xe đến nơi ở của Lục Tiêu Viễn.
Nhưng nghênh đón cậu, chỉ có quầy hàng nướng trống rỗng và cánh cửa lớn đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!