Dung Hạc không ngờ rằng Lục Tiêu Viễn sẽ bị cậu dọa tới mức chết trận.
Là một người yêu game, cậu nhận thức rõ sự tức giận và cáu kỉnh khi bị ngoại lực ảnh hưởng mà bại trận, nên không thèm để ý đến an nguy của mình trong game, hành động đặt điện thoại xuống giống như đứa nhỏ làm sai mở lòng bàn tay ra, thật cẩn thận nhìn Lục Tiêu Viễn chậm rãi buông di động ra, trái tim đập liên hồi.
Lục Tiêu Viễn nói: “Chết rồi.”
Hai chữ ngắn ngủi, bao hàm rất nhiều tình cảm phức tạp.
Dung Hạc giật mình, vô thức bắt lấy cổ tay Lục Tiêu Viễn.
Một giây sau, Lục Tiêu Viễn nhanh chóng hôn lên môi cậu.
“Ưm…”
Cảm giác nóng ẩm lóe lên, để lại một khung cảnh pháo hoa hoành tráng trong trái tim.
Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, Dung Hạc mở to hai mắt, trong lúc tay chân luống cuống mất đi trọng tâm, toàn bộ nửa người trên ngã ngửa xuống đệm sô pha phía sau.
Nhưng tay cậu vẫn nắm chặt cổ tay Lục Tiêu Viễn quên không buông ra, hung hăng kéo đối phương ngã xuống theo mình.
Vì thế, cậu bị Lục Tiêu Viễn nghiêm túc đè chặt dưới thân.
Chiếc ghế sofa lớn và rộng cho không gian vừa đủ.
*
Kết thúc ván game, đội của dung hạc vẫn thắng, nhưng sống sót chỉ có Tần Dật Phong và anh em của cậu ta.
Tần Dật Phong gọi trong kênh chat đội nửa ngày, cũng không thấy hai người kia xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!