Cảm giác trước nay chưa từng có khiến Dung Hạc không chống đỡ được, cả người mềm nhũn treo trên người Lục Tiêu Viễn, đầu óc trống rỗng hồi lâu, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu hơi ngượng ngùng: “Làm bẩn tay anh rồi.”
Lục Tiêu Viễn cười hôn lên tóc cậu, nói: “Không sao, em ra ngoài trước đi.”
Dung Hạc mím môi, lắc đầu, nghĩ đến Lục Tiêu Viễn không nhìn thấy, trực tiếp dùng tay nhẹ nhàng cầm chỗ kia…
Sau khi làm trong bóng tối bị cúp điện rất lâu, tay Dung Hạc đã tê rần, cuối cùng bị Lục Tiêu Viễn nâng mông, để cậu úp mặt xuống giường.
Sau khi hai người nằm trong một cái chăn, bầu không khí lại trở nên rất thuần khiết, họ chỉ ôm nhau ngủ, trừ chuyện đó ra, không làm gì khác.
Sáng hôm sau, Dung Hạc bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học.
Ngoài cửa sổ trời đã, cơn bão đã ngừng.
Cậu nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đang đứng bên cửa sổ, mặc quần áo.
Buổi sáng đẹp nhất trên thế gian, có lẽ được tạo bởi ánh sáng của bầu trời, của người yêu và những ngón tay đang cài cúc.
Cậu rụt lại trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ngái ngủ, tiếp tục nhìn, cứ ngỡ đó là một giấc mơ đẹp do bộ não tự động phác họa.
Cho đến khi Lục Tiêu Viễn quay đầu, cúi người hôn lên trán cậu.
*
Là trợ lý riêng của Lục Tiêu Viễn, mỗi ngày Tề Hòa đều quanh quẩn bên Lục Tiêu Viễn hơn mười tiếng đồng hồ, đối với tính cách của Lục Tiêu Viễn có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
Cậu ta luôn cảm thấy từ khi anh trai mình mắc kẹt trong cơn mưa lớn suốt đêm, tính tình lãnh đạm giống như băng tuyết bị gió xuân thổi tan, khuôn mặt vốn anh tuấn bức người giờ lại càng thêm rạng rỡ, hào quang chiếu sáng đến mười dặm, thật giống như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất từng được chạm khắc bởi bàn tay của Chúa đột nhiên sống lại.
Tuy nhiên, anh trai luôn thích chạy đến trường quay khi không có việc gì làm, nói là để quen thuộc dần với tiết tấu quay phim, bừng sáng lấp lánh một chỗ, khiến nhiều cô gái trong đoàn không thể rời mắt, quên cả vẫy tay chào.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã bị đạo diễn Vương hung bạo đuổi đi, nhưng anh trai cậu ta là được đạo diễn Vương trực tiếp mời đến giám thị máy quay, đưa một tách trà, ngồi trò chuyện rồi quay phim.
Ngày thứ ba Lục Tiêu Viễn đến cao nguyên, mới bắt đầu đi quay phim.
Sáng sớm hôm nay, Dung Hạc vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Lục Tiêu Viễn đứng ở hành lang chờ mình.
Cậu cười vẫy vẫy tay, đi về phía Lục Tiêu, đột nhiên bị một người đang vội đụng một cái, cậu quay đầu lại, nhận ra đó là trợ lý của Triệu Kỳ.
Trợ lý vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi thầy Dung, em đang vội giúp anh Triệu lấy vài thứ.”
Nói xong thì dùng thẻ phòng quẹt phòng đối diện Dung Hạc.
Cảnh quay đầu tiên của Lục Tiêu Viễn hôm nay là quay với Triệu Kỳ.
Ngồi trên xe đến trường quay, Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Triệu Kỳ là diễn viên như thế nào?”
Dung Hạc cho rằng Lục Tiêu Viễn là người mới đến nên cảm thấy xa lạ, muốn tìm hiểu về diễn viên đối diễn, nên đã giới thiệu chi tiết cho hắn một phen.
Cuối cùng còn rút ra kết luận: “Triệu Kỳ rất nghiêm túc trong việc quay phim, khi không có việc gì làm, cậu ấy thường cùng em đào sâu chi tiết các cảnh quay, đối nhân xử thế cũng rất được, em có nhiều phân cảnh hơn cậu ấy, thỉnh thoảng bận đến mức chân không chạm đất, cậu ấy đều mang cơm đến cho em.”
Dung Hạc nói xong, qua một lúc lâu, Lục Tiêu Viễn mới không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, cả khuôn mặt bị đè dưới mũ lưỡi trai, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Trường quay hôm nay hơi xa, bên trong xe ngoại trừ tài xế, còn có Tề Hòa và Tiểu Văn, mọi người đều trầm mặc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Dung Hạc không kìm được ngáp liên tiếp hai cái.
Lục Tiêu Viễn nói: “Nếu mệt thì em ngủ một lúc đi.”
Dung Hạc gật đầu, nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy, đã đến nơi.
Địa điểm quay phim của Lục Tiêu Viễn cách đó năm trăm mét, sau khi Dung Hạc và Tiểu Văn xuống xe, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Trước khi trang điểm, Dung Hạc có chút khát nước, bảo Tiểu Văn đưa ba lô cho mình.
Cậu lấy ra một cốc giữ nhiệt đầy nước từ túi của mình, sau đó choáng luôn.
Bởi vì đây là cốc giữ nhiệt của Lục Tiêu Viễn.
Nhưng cậu nhớ rõ mình chưa từng chạm vào cốc của Lục Tiêu Viễn.
Cậu nhớ tới lúc vừa mới ngủ gật trên xe, mơ hồ cảm giác được Lục Tiêu Viễn hình như đang hỏi Tiểu Văn một vài chuyện …
Cậu mở to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!