Đây là câu đầu tiền Lục Tiêu Viễn nói với cậu sau cả bữa tiệc, như có một luồng điện xẹt qua ngực trái, khiến cậu tê dại.
Cậu đúng là mới ăn món điểm tâm có vừng.
Ở trước mặt Lục Tiêu Viễn, dường như mọi sự lúng túng đều được khuếch đại đến vô hạn.
Ngọn đèn đường màu trắng lạnh lẽo trên đầu cậu lập tức trở thành ánh mặt trời mùa hạ chói chang, tai cậu nóng bừng, vừa định chạm vào mặt thì một bàn tay to lớn, thon dài đưa lên má cậu, bàn tay đang dơ lên của cậu đông cứng lại như bị nguyền rủa.
Ngón tay Lục Tiêu Viễn không nhẵn nhụi, vô cùng thô ráp, có rất nhiều vết chai, cảm giác cọ xát vào da mặt vô cùng rõ ràng. Nhất là khi hai má đã bị gió Bắc làm đông lạnh, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt, tê dại trong phút chốc qua đi, trên mặt có chút đau.
"Tay của anh..."
Dung Hạc kinh ngạc lẩm bẩm, bất giác đưa tay lên chạm vào ngón tay đang chạm vào mặt mình, đầu ngón tay vừa định chạm vào liền bị nắm chặt.
Lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay cậu hơi siết chặt lại khi cậu muốn thu tay, mang theo sự run rẩy hiếm thấy.
Trước khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đó, Lục Tiêu Viễn đã nhanh chóng buông tay ra.
Sau một hồi cảnh giác, ánh mắt sắc bén của Lục Tiêu Viễn nhìn về phía bồn hoa cách đó mấy mét.
Bụi cây được cắt tỉa cẩn thận có vẻ hơi động đậy, nhưng lại giống như bị gió thổi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngôn Tình Tổng Tài
Mọi thứ xảy ra rất nhanh, Dung Hạc chẳng kịp nhìn rõ.
Cậu ngây người nhìn bàn tay bị gỡ ra của mình, khi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lục Tiêu Viễn lộ ra vẻ cảnh giác.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả gió đêm cũng ngừng thổi, bốn bề vô cùng vắng lặng.
Nếu như vừa rồi có chút xấu hổ, thì giờ phút này Dung Hạc chỉ muốn tìm cái lỗ đểu chui xuống.
Cậu chưa từng nghĩ xem mình nên đối mặt với Lục Tiêu Viễn như thế nào, nhưng cũng không đến nỗi giống như bây giờ, giống như một người máy bị rối loạn chương trình, thường xuyên mắc lỗi, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của đại não, chứ đừng nói đến lễ độ đối nhân xử thế.
Nhịp tim và đại não cậu đều rối tung lên, gió bắc vô tình thổi loạn mái tóc cậu.
Cậu giấu bàn tay "bị từ chối" ra sau lưng, đặt ngón tay cái vào lòng bàn tay bấm bấm, không biết lúc này nên nói chuyện với nhau sau mười năm, hay nên chào tạm biệt rồi kết thích cuộc gặp gỡ lần thứ hai vội vàng và lúng túng này...
Tuổi hai mươi sáu cho cậu sự cân nhắc và lý trí, nhưng lại khiến cậu mất đi vẻ tùy ý và dũng cảm của tuổi mười sáu.
"Tôi..."
"Đã làm phiền cậu rồi."
Hai ngưởi cùng nói một lúc.
Lục Tiêu Viễn khôi phục dáng vẻ bình thường, hắn lắc lắc cổ tay, nói: "Vì tôi mà phải đi một chuyến."
Giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại không hề có sự xa cách nào.
Dung Hạc lập tức xua tay nói: "Không có gì, không có gì, đúng lúc tôi cũng định rời đi."
Lục Tiêu Viễn liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ và vạt áo khép lại vội vàng của Dung Hạc, không nói gì.
Lúc này, một chiếc xe bảo mẫu màu đen từ chỗ đậu xa cách đó không xa chạy đến, Tề Hòa, trợ lý của Lục Tiêu Viễn bước xuống xe, hỏi: "Anh, kết thúc rồi à?"
Lục Tiêu Viễn "Ừ" một tiếng.
Tề Hòa làm trợ lý của Lục Tiêu Viễn chưa được một tháng, còn chưa biết nhiều về thói quen xã giao của Lục Tiêu Viễn, vì vậy anh ta liếc nhìn Lục Tiêu Viễn, rồi lại nhìn về phía Dung Hạc, không xác định được cậu có muốn đi về cùng không.
Lục Tiêu Viễn tự mình bước đến mwor cửa xe, vừa định nói gì đó với Dung Hạc, Dung Hạc đã hiểu ý vung tay, lễ phép nói, " Thầy Lục, vậy em đi trước đây", sau đó quay người rời đi.
Giọng điệu và động tác đều tự nhiên như tiêu chuẩn của sách giáo khoa, nhưng trước mặt trường phái diễn xuất chân thực, vẫn để lộ sơ hở.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!