Nghe vậy, Dạ Đình Sâm chẳng biết nên khóc hay cười. Sao trước kia em không thông minh như thế hả?
- Tôi không muốn nói nhảm với cô nữa.
Nói xong, hắn xoay người đi, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại chạy theo.
- Đỗ Hồng Tuyết đâu? Sao anh không đi với cô ta, có phải anh nhớ ra điều gì rồi không?
- Khi nãy anh mắng em là lo lắng cho em đúng không? Chắc chắn là thế!
- Anh đừng đi nhanh thế, anh có vội đi đầu thai đâu? Nói cho em nghe đi, có phải anh đang lo lắng cho em không?
Nhạc Yên Nhi đâu còn dáng vẻ âm u khi nãy, bây giờ cô như bừng bừng sức sống vậy, cứ líu ríu bên cạnh hắn.
Cô cố gắng đuổi theo Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn đột ngột dừng lại, cô đâm sầm vào lưng hắn, đau đến méo cả mặt.
Cô che mũi, cảm thấy mũi mính sắp đổ máu đến nơi.
- Anh... sao anh lại dừng lại?
Dạ Đình Sâm quay lại, thấy cô cúi gập người, ngón tay hắn run lên định kéo cô vào lòng an ủi, thế nhưng cuối cùng ngón tay hắn chỉ xẹt qua không khí rồi từ từ buông xuống.
Hai tay hắn giấu sau lưng, siết chặt, nếu không làm vậy, hắn sợ mình không kìm lòng nổi.
Hắn nhờ nhân viên phục vụ đổ rượu vào người Đỗ Hồng Tuyết chính là để cô ta nghe được cuộc đối thoại kia, làm nhiễu phán đoán của cô ta.
Khi nãy, hắn vốn nên đi cùng Đỗ Hồng Tuyết, nhưng hắn không yên tâm về Nhạc Yên Nhi. Vừa ra khỏi nhà hàng, hắn liếc nhìn thấy cô thất hồn lạc phách, để cô về một mình như vậy, hắn không làm nổi.
Cho nên hắn tìm cớ để lái xe đưa Đỗ Hồng Tuyết đi mua đồ, còn mình thì lấy cớ tới công ty, tranh thủ thời gian đứng đây chờ Nhạc Yên Nhi.
Khi thấy cô vọt thẳng ra đường, tim hắn suýt đã nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn đâu còn nghĩ được gì khác, vội vàng lao lên, kéo cô lại.
Bây giờ, Dạ Đình Sâm rất mâu thuẫn, hắn hy vọng cô mau chóng đồng ý ly hôn, sau đó hắn sẽ sắp xếp người đưa cô đi khỏi thành phố A, đến nơi an toàn.
Nhưng hắn cũng sợ hôn nhân đã mất đi sự bảo hộ của pháp luật rồi, Nhạc Yên Nhi hiểu lầm hắn không cần cô nữa, cô sẽ như con diều đứt dây, mau chóng tìm bến bờ hạnh phúc khác.
Hắn không nỡ nhìn cô vợ bé nhỏ của mình...
Ánh mắt phức tạp của hắn nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được, cô vội ngẩng lên, thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp như vậy, cô cảm thấy rung động.
Hắn sao vậy?
- Dạ Đình Sâm... Anh... anh giận à?
Cô run run nói.
- Cô nói hãy cho nhau một cơ hội phải không? Được, cô muốn làm gì để tôi khôi phục ký ức?
Giọng hắn lạnh lùng đến ghê người, khiến người nghe run lên.
Vậy mà những lời đó rơi vào tai Nhạc Yên Nhi lại như tiếng trời.
Hắn đồng ý rồi? Cô không nằm mơ chứ?
- Thật chứ?
Cô vẫn còn chưa dám tin.
Thấy hắn gật đầu, cô vui đến suýt nữa đã nhảy cẫng lên.
Cô hít sâu mấy lượt, nhìn gương mặt điển trai của hắn, rõ ràng là khuôn mặt rất đỗi quen thuộc nhưng sau khi hắn mất trí nhớ, mỗi giây phút ở bên cạnh nhau, cô cảm thấy nó đều xa lạ.
Vì cô yêu hắn mà hắn không còn thương cô.
Cô bước lại gần, khuôn mặt nhỏ dịu dàng, cô đứng trước mặt hắn, cố gắng nhón chân lên.
Một nụ hôn rơi xuống.
Cô không hôn sâu, chỉ là thoáng qua mà thôi.
Cô rụt về rất nhanh, đôi mắt hạnh mở to, trong suốt:
- Lúc trước có người hỏi em vì sao lại bất công như vậy, vì sao có thể chờ đợi một người đàn ông khác rất lâu mà không bỏ cuộc, thế nhưng lại keo kiệt, không chịu mở lời giữ lại người đó dù chỉ bằng một câu. Bây giờ em nói cho người đó rằng em đang rất cố gắng, rất cố gắng níu kéo người đó, không biết người đó sẽ cho em kết cục thế nào nữa đây.
Giống Lâm Đông Lục, hay sẽ nhớ lại mình rồi hạnh phúc bên nhau?