Cô ta không còn mặc theo phong cách ngây thơ ôn hòa mà trở nên xinh đẹp kiêu ngạo, quần áo đồ hiệu số lượng có hạn, đeo kính râm, đi giày cao gót hệt như một nữ vương thắng trận đang rảo bước.
Tiếng giày nện trên nền gạch như nện vào lòng Nhạc Yên Nhi.
Chuyện gì xảy ra? Mình đang nằm mơ chưa tỉnh à?
Cô trơ mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết lướt qua, cô ta bước tới bên cạnh Dạ Đình Sâm, móng tay đỏ rực đặt lên vai hắn, cười tình tứ.
- Đi thôi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm luôn dính chặt trên người Đỗ Hồng Tuyết từ đầu tới cuối, dù hắn không cười nhưng ánh mắt có ý cười.
Đỗ Hồng Tuyết khẽ dựa vào hắn, bàn tay hắn quen thuộc đặt lên hông cô ta, sau đó họ rời đi.
Hắn không hề nhìn Nhạc Yên Nhi.
Người đã đi xa, Nhạc Yên Nhi mới nhớ mình phải đuổi theo hỏi cho rõ.
Cô vội vàng chạy tới túm áo hắn:
- Anh không được đi, nói rõ cho em đã! Vì sao anh lại ở cùng với cô ta?
Dạ Đình Sâm dừng bước, hắn nhíu mày nhìn ra sau.
Đỗ Hồng Tuyết thấy hắn không vui, lại lo Nhạc Yên Nhi sẽ khiến cho sự việc có biến, cô ta cắn răng, quyết định gạt tay Nhạc Yên Nhi, đẩy thật mạnh.
Nhạc Yên Nhi chỉ lo chuyện Dạ Đình Sâm, cô hoàn toàn không để ý tới hành động của Đỗ Hồng Tuyết nên khi bị đẩy đột ngột như vậy, cô lảo đảo về sau mấy bước.
Gạch trước cửa toilet rất trơn, Nhạc Yên Nhi đã sắp ngã xuống, cũng may Lâm Đông Lục kịp thời chạy tới, ôm cô vào lòng.
- Yên Nhi, cẩn thận!
Thấy cảnh này, Đỗ Hồng Tuyết lén nhìn Dạ Đình Sâm, sau khi thấy hắn không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, thậm chí còn nhìn mình, quan tâm hỏi:
- Tay em không sao chứ?
- Không sao cả.
Tim cô ta đập như trống chầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng.
Dù Đỗ Hồng Tuyết đã ở bên Dạ Đình Sâm hơn mười ngày, ngày nào cũng nhận được sự quan tâm dịu dàng của hắn, thế nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn sẽ thụ sủng nhược kinh bởi lẽ hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô ta chẳng tốn công sức đã đoạt được Dạ Đình Sâm. Cho đến giờ, Đỗ Hồng Tuyết đã sắp choáng váng vì hạnh phúc.
- Không sao là được, không cần để ý loại người này, chắc nhầm người thôi.
Hắn thờ ơ nói rồi nắm tay Đỗ Hồng Tuyết định đi.
- Dạ Đình Sâm...
Nhạc Yên Nhi lo lắng gọi, cô muốn đuổi theo nhưng Lâm Đông Lục nhanh hơn, anh đã túm lấy tay hắn.
- Anh làm sao thế hả? Sao lại ở với người đàn bà khác?
- Lâm Đông Lục?
Dạ Đình Sâm híp mắt, hệt như lần đầu gặp mặt, hắn chỉ có thể ấp úng đọc tên anh.
Lâm Đông Lục cảm thấy nghi hoặc.
Hình như có gì đó là lạ.
Nhưng lúc này anh không quan tâm được nhiều như thế, anh muốn Đỗ Hồng TUyết xin lỗi Nhạc Yên Nhi.
- Dạ Đình Sâm, anh có thể dung túng người khác làm tổn thương Nhạc Yên Nhi nhưng tôi thì không! Đỗ Hồng Tuyết, cô xin lỗi Yên Nhi cho tôi!
Lâm Đông Lục nghiêm nghị nói.
Đỗ Hồng Tuyết ra vẻ sợ hãi núp sau hắn, đáng thương kêu lên:
- Đình Sâm...
- Người phụ nữ của tôi từ bao giờ lại phải đi xin lỗi người khác?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng túm tay Lâm Đông Lục.
Người phụ nữ của hắn?
Lời này có ý gì?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, cô hoàn toàn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!