Sau khi kéo Diệp Mộ Phàm xuống lầu, Diệp Oản Oản dùng sức ấn anh xuống ghế phụ lái, kế đó trực tiếp khóa tất cả cửa xe.
"Diệp Oản Oản, mày đừng vô cớ gây rối! Thả tao xuống!" Diệp Mộ Phàm rống giận, ngay sau đó lại chú ý đến giá trị của chiếc xe này, "Sao mày lại lái loại xe này?"
Tiền lương của Diệp Oản Oản sao có thể mua nổi loại xe đắt như vậy?
Lần trước anh đã thấy có gì đó không thích hợp rồi, từ khi nào nó lại có một người bạn tên Diệp Bạch? Rồi lại cho nó mượn nhiều tiền như vậy để chuộc nhà?
Giọng nói của Diệp Oản Oản lạnh lẽo dị thường: "Câm miệng."
Diệp Mộ Phàm muốn ép hỏi, lại cảm thấy trong xe đột nhiên trở lạnh, vì thế rùng mình một cái, không dám nói tiếp.
Rất nhanh, xe tiến đến một khách sạn xa hoa giáp ranh giữa Đế Đô và thành phố C.
Diệp Oản Oản tính toán thời gian, dựa theo tốc độ của cô, hẳn là đến sớm hơn Trầm Mộng Kỳ.
Diệp Oản Oản cầm lấy di động gửi cho Cao Phi một tin nhắn: [Trầm Mộng Kỳ và Hà Tuấn Thành đến chưa?]
Cao Phi đáp lại rất nhanh: [Vẫn chưa, bọn họ đang trên đường, nhưng cũng sắp đến rồi.]
Diệp Oản Oản: [Được, đã biết.]
Sau khi hỏi Cao Phi xong, Diệp Oản Oản cất máy, mở cửa xe, kéo Diệp Mộ Phàm tiến vào khách sạn.
"Diệp Oản Oản! Mày điên rồi à? Giả thần giả quỷ, rốt cuộc mày muốn làm cái gì?"
Bất luận Diệp Mộ Phàm mắng chửi thế nào, Diệp Oản Oản đều không hề mở miệng, trực tiếp dùng một tấm thẻ sao chép thẻ khách sạn mở thang máy, sau đó thuận lợi tiến vào căn phòng Trầm Mộng Kỳ và Hà Tuấn Thành hẹn hò.
"Mày dẫn tao tới đây làm gì?"
Diệp Oản Oản nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở ban công đối diện phòng ngủ, cô bước đến đẩy cửa kính ra, sau đó kéo Diệp Mộ Phàm ra ngoài ban công.
Xuyên qua kẻ hở ở tấm màn bằng lụa trên cánh cửa kính thủy tinh, vừa lúc có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng ngủ.
"Diệp Oản..."
Diệp Mộ Phàm không thể nhịn được nữa, muốn mở miệng rống giận lại bị Diệp Oản Oản bịt kín miệng: "Im lặng!"