“Chị dâu, cái này… anh Duy từ bé đã có bệnh là hơi mù mặt, cũng không nhớ được tên người khác, nhưng lại rất nhạy cảm với các con số. Trước đây bọn em cũng từng gọi nhau như vậy. Ba tháng đầu em quen anh ấy, anh ấy gọi em là “109060”, đó là mã sinh viên của em…”
Cậu ta hạ giọng nói.
Một nam sinh khác lập tức tiếp lời:
“Đúng đúng đúng, em tên là “181”, bởi vì em cao 1m81!”
Trần Mộ hung hăng liếc cậu ta một cái, tiếp tục khó xử:
“Lâu rồi thì sẽ nhớ được ha ha…”
“Ha ha… Ha ha…”
Tôi chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn cậu ta lại cắn môi, tiếng “Ha ha” khó xử kia bỗng nhiên im bặt.
“Không sao, bệnh này có thể chữa được.”
Tôi quay sang nhìn Cố Duy.
“Cho em mượn điện thoại của anh một chút.”
Cố Duy không do dự, mở khóa rồi đưa cho tôi.
Tôi airdrop một bức ảnh sang điện thoại của Cố Duy, nhấn mạnh vài cái trên màn hình điện thoại, rồi trả lại cho anh.
Cố Duy nhận lấy, vốn định tùy ý cất vào túi, nhưng dường như anh thoáng nhìn thấy cái gì đó, lập tức sững sờ tại chỗ.
Trần Mộ rất tinh mắt, ngay lập tức đến gần liếc nhìn.
Một giây sau, cậu ta che miệng lại, cười đến nỗi ngã vào lưng ghế phía sau.
“Cái gì đấy? Cái gì đấy?”
Mấy người đằng sau không thể kìm chế được, xông lên nhìn, thấy bức ảnh mặt tôi trên màn hình khóa.
Trong ảnh tôi nở nụ cười ngọt ngào, ngũ quan vô cùng rõ ràng, phía dưới có in đậm hai chữ “Tần Sở”.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Duy, mỉm cười vô hại.
“Nhìn nhiều một chút là sẽ nhớ nhanh thôi, anh nói có đúng không?”
Sắc mặt của Cố Duy rất tệ, thậm chí giữa hai lông mày còn hơi cau có.
Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên không nhìn nữa, cụp mắt nghịch bật lửa trên tay, thản nhiên đáp:
“Ừ.”
Cằm của đám Trần Mộ gần như muốn rớt xuống ngực, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.
Tôi đặt tay mình lên tay anh, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Em cũng đổi hình nền màn hình chính, lát nữa anh mở ra đừng để bị dọa sợ nhé.”
Các cơ trên tay anh bỗng cứng đờ.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Hơi muộn rồi, em về trường trước đây.”
9
Cố Duy vừa mới nói được nửa chữ “Ừ”, Trần Mộ với khuôn mặt tràn đầy niềm nở đã chen tới:
“Đừng mà chị dâu, vừa khéo đang là giờ cơm, chúng ta cùng đi ăn đi~”
Tôi khéo léo lộ ra chút do dự.
“Vậy không ổn lắm, anh em mấy cậu cùng nhau…”
Trần Mộ vung tay:
“Có gì mà chị dâu lại không thể tham gia chứ? Đúng không anh Duy~”
Anh Duy của cậu ta nhìn cậu ta như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Có đôi khi tôi cũng rất tò mò, đều là cơ thể 37 độ như nhau, sao anh lại có thể có ánh mắt lạnh lẽo như vậy chứ.
Tôi giả vờ khó xử:
“Mấy buổi như này… bình thường các cậu có hay dẫn bạn gái theo không?”
Trần Mộ xịt keo tại chỗ.
Bình thường?
Chuyện bình thường này ai mà biết chứ, bọn họ đều là một đám độc thân mà!
Cậu ta gãi đầu.
“Chắc là… đều dẫn theo đó.”
Tôi hơi nhón chân lại gần bên tai Cố Duy, giọng điệu hơi không tình nguyện:
“Vậy dựa theo giao ước của chúng ta, ba tháng này tôi đều phải tham gia mấy buổi hẹn của các anh hả?”
“Nếu cậu không muốn đến thì có thể không đến.”
Cố Duy vẫn thờ ơ như cũ nghịch bật lửa, nhìn ánh lửa tắt rồi lại bật, đôi mắt đen láy lạnh lẽo của anh phản chiếu lại ánh lửa yếu ớt.
“Như vậy người khác có cảm thấy tình cảm của chúng ta không tốt không?”
“Cảm thấy cậu không thích tôi? Nên tôi sẽ là người bị mọi người soi mói? Vậy thì tôi may mắn quá~”
Tôi cố ý ghé vào bên tai anh, nói xong còn nhẹ nhàng thổi một hơi, hài lòng nhìn vẻ mặt hơi đờ ra của Cố Duy.
Xem ra đại ca trường của chúng ta… rất nhạy cảm nha ~
Cố Duy nhíu mày.
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
Giọng nói của anh rất thấp, không phải loại cố ý hạ thấp giọng xuống.
Tôi và anh đứng sát gần nhau, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên bên tai, giống như có dòng điện chạy qua.
Cứu mạng… Sợ nhất những anh chàng đầy quyến rũ mà lại không biết như này.
“Sau này nếu các cậu đi ra ngoài chơi thì nói với tôi, tôi sẽ chọn vài dịp để tham gia. Như vậy sẽ không giống như chúng ta gần mặt nhưng cách lòng.”
Tôi giả vờ thỏa hiệp một cách miễn cưỡng.
“Có một bạn trai giả thật là phiền mà…”
Cố Duy: “…”
Tôi thấy anh không tỏ thái độ, rất hiểu ý nói:
“Cậu cũng cảm thấy rất phiền đúng không, nếu không chúng ta đừng nên nói dối thì hơn.”
“Một khi đã nói dối thì sẽ phải có thêm vô số lời nói dối khác để che đậy, như vậy mệt mỏi biết bao…”
“Hay là chúng ta cứ nói thẳng là cậu sợ…”
“Mỗi ngày tôi sẽ gửi tin cho cậu, cậu cứ xem rồi chọn.” Cố Duy không chút do dự mà ngắt lời.
“Sao cậu… hung dữ với tôi vậy.”
Giọng tôi vẫn dịu dàng như trước, nghe không ra chút bất mãn nào.
“Bạn trai của người khác… cũng như vậy à?”
Cố Duy cứng họng không trả lời được.
Anh hít sâu một hơi, giọng nói dịu đi vài phần.
Tất nhiên là… “dịu dàng” mà anh nghĩ thôi, chứ thật ra là lạnh lùng đến nỗi ngay cả Trần Mộ đứng cách ba bước cũng cảm thấy lạnh lẽo.
“Cậu muốn ăn gì?”
Anh tùy ý lấy điện thoại ra nhấn sáng màn hình, “Tần Sở.”
Tên của tôi được anh đọc lên… quả nhiên rất hay.
Tôi đã tự động miễn dịch với cỗ máy làm lạnh di động này, cười:
“Thịt nướng có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!