TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Bịt tai lại cũng không kịp nữa rồi, Lâm Tự đã nghe cả rồi.
Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, không có bất cứ phản ứng nào.
Người bị chế giễu ấy bình tĩnh tự nhiên chẳng có cảm xúc gì, còn người con trai ấy ngược lại chẳng hiểu vì sao bị cuốn vào trong câu chuyện lại đỏ mắt lên.
Cậu ấy thở hổn hển, trông như nhận phải sự uất ức cực kỳ lớn.
Cậu nói: "Anh chưa nghe thấy gì."
Lâm Tự nói: "Tôi nghe thấy rồi."
Lâm Tự tránh khỏi cậu, khom người cầm lấy đồ của mình lên bước tiếp về nhà mình.
Bước thêm vài bước nữa là tới nhà rồi, chỉ cần trốn đi thì có thể không nghe gì cả rồi.
Chàng trai ấy vẫn đi theo anh, chạy qua giúp anh cầm lấy đồ.
"Anh không nghe thấy gì đấy!"
Lâm Tự bỗng nhiên cười lên.
Trong thôn này chưa có ai nhìn thấy anh cười qua, nụ cười đến một cách bất ngờ này làm cho người con trai đang cướp đồ muốn giúp anh cầm ấy sững người lại.
Lúc còn rất nhỏ, có lần lúc đang đón tết cậu lén lút trốn trong xe bánh mì của ông cụ hàng xóm đi đến huyện một lần, tối đêm đó trong huyện đang bắn pháo hoa, lần đầu tiên cậu biết bầu trời đêm cũng có thể đẹp như vậy.
Chính khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tự cười lên này, trận pháo hoa ấy dường như đã xuất hiện lại một lần nữa.
Cậu nuốt nước bọt, tim đập nhanh đến mức não thiếu oxi.
Lâm Tự nói: "Cậu ân cần như vậy là muốn làm gì?"
Chàng trai không trả lời được.
"Nghe họ nói chưa?" Lâm Tự lùi về phía sau, nhìn cậu pha trò nói: "Không sợ sau này họ cũng nói cậu như vậy?"
Lâm Tự giật lấy đồ của mình trên tay cậu, cắn răng nghiến lợi nói: "Cút xéo."
Anh xách đồ không hề quay đầu lại nhìn bước vào sân nhà, dứt khoát khóa cửa lại.
Nhưng, khi anh đi đến cửa nhà mới ý thức được rằng, cái cổng sân ấy căn bản chẳng ngăn được bất cứ ai muốn đến.
Chàng trai nhảy lên tường nhà anh, đứng đó nói với anh: "Họ nói có thật không?"
Lâm Tự ngẩng đầu nhìn cậu, đầu tiên là cười khẽ, sau đó là cười to lên như điên.
Chàng trai bên vách tường ấy thấy anh như vậy thì vừa thấy vui vừa thấy kinh ngạc, Lâm Tự cười lên đẹp, nhưng nụ cười này lại làm cậu thấy hơi hơi hoảng hốt.
Cậu dứt khoát nhảy xuống đất, đến trước mặt Lâm Tự, cậu đưa tay ra muốn nắm lấy Lâm Tự, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Cậu nhìn thấy Lâm Tự ngồi xổm dưới đất cười như điên như vậy, không biết sao lại thấy hơi đau lòng.
Cậu cúi đầu hỏi: "Anh sao vậy?"
Lâm Tự không trả lời, chỉ cười.
Bạn đang đọc bộ truyện Khi Quả Táo Chín tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khi Quả Táo Chín, truyện Khi Quả Táo Chín , đọc truyện Khi Quả Táo Chín full , Khi Quả Táo Chín full , Khi Quả Táo Chín chương mới