TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chuyện Cố Hướng Hằng đã trở lại là do tình chị em plastic Tôn Khiết của Giang Kiều nói cho cô ta.
Trên mặt cô Tôn Khiết kia còn có chút đỏ ửng ấp ủ ra vì một đường chạy chậm tới: "Giang Kiều, chuyện này là thật đó! Tôi nhìn thấy anh ta, còn có vài người khác nhận ra được anh ta cũng nói đấy là chính chủ không sai được.
Cố Hướng Hằng thật sự đã trở lại, về sau anh ta chính là đại đội trưởng của chúng ta đó!"
Tôn Khiết vừa nói vừa gắt gao nhìn chằm chằm mặt Giang Kiều, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, khó khăn lắm mới che giấu được tươi cười bên môi xuống.
Cô ta ho nhẹ hai tiếng, "Giang Kiều, cô làm sao vậy? Cô nói chuyện đi nha, có phải rất ngoài ý muốn hay không? Tôi cũng rất ngoài ý muốn đó, thiếu chút nữa cô liền phải gả cho anh ta rồi."
Đây là chuyên môn chọn chỗ đau của cô ta mà chọc.
Giang Kiều nghe thấy lời đó của Tôn Khiết xong, quả nhiên lộ ra biểu cảm phẫn nộ, trừng mắt liếc cô ả một cái, thả việc trong chuồng heo xuống, cất bước chạy về nhà mẹ đẻ.
Cô ta phải thương lượng cho với mẹ mình cho kỹ.
Đây là có chuyện gì vậy? Tốt nhất là nhờ bà ấy tự mình đi qua xác nhận một chút, cô ta thậm chí đang thầm oán trách trong lòng rằng vì sao Cố Hướng Hằng không chết trên chiến trường luôn đi? Anh ta không biết anh ta trở về sẽ chọc phiền toái lớn cỡ nào cho cô ta sao?
Giang Kiều không phải không biết, cô ta có thể thuận thuận lợi lợi mà giải trừ hôn ước với Cố Hướng Hằng không có lý do gì khác ngoài việc Cố Hướng Hằng ở xa ngoài bộ đội, cách chỗ này không biết bao nhiêu cây số, hơn nữa nhà họ Cố cũng không có người thân cận nào khác trong thôn.
Cha mẹ Cố Hướng Hằng sớm đã mất, hôn ước của bọn họ chính là cha Cố Hướng Hằng định ra trước khi ông ta mất, anh ta còn có đứa em trai với em gái, nhưng mà em trai anh ta đã đi ở rể nhà con gái một của một hộ ở huyện thành rồi, còn em gái anh ta hiện tại còn đang đi học, tuổi còn nhỏ, không có đứa nào xài được hết, bởi vậy vụ cô ta muốn giải trừ hôn ước chỉ cần Cố Hướng Hằng đồng ý là xong chuyện rồi.
Nếu là những hộ khác trong thôn, phỏng chừng đã dẫn người đánh tới cửa khi cô ta mở mồm đề nghị giải trừ hôn ước rồi, mà cũng không có cách giải trừ thuận lợi thế đâu, chảy chút máu là chuyện không thể thiếu.
Hơn nữa vì Cố Hướng Hằng ở trong thôn thật sự là không có thân thích gì, chỉ thừa lại một ông chú họ nội không thân cận và cũng sẽ không ra mặt vì Cố Hướng Hằng, nên chuyện này không có thảo luận bao lâu liền đi qua.
Bữa giờ cô ta cơ hồ không nghe thấy ai thảo luận Cố Hướng Hằng, nhưng nếu đối phương đã trở lại thì khác à, càng đừng nói đến lần này anh ta trở về là làm đại đội trưởng của bọn họ!
Đại đội trưởng nhìn như chẳng thu hút, nhưng mà đối với thôn dân mà nói lại quá quan trọng.
Không có đại đội trưởng đóng dấu vào thư giới thiệu thì bọn họ ngay cả việc đi khỏi thôn cũng đừng mơ.
Nếu mà Cố Hướng Hằng lòng dạ hẹp hòi, ngầm tìm phiền toái cho bọn họ vậy thì càng hỏng bét.
Mặc kệ là nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ, bọn họ đều ở thôn Thượng Trang, không trốn chỗ nào được.
Nếu anh ta cố ý phân phối công việc nặng nhọc cho bọn họ thì làm sao bây giờ?
Nếu anh ta cố ý chơi xấu ở chuyện ghi nhận việc làm đã phân phối thì sao đây?
Nếu anh ta cố ý làm khó dễ khi phân lương thì phải làm thế nào đây?
Càng nghĩ, Giang Kiều càng sợ đến cơ mặt co giật.
Lúc cô ta về tới nhà thì thấy được ba cô ta đang mặt ủ mày ê xoay mòng mòng trong phòng.
Giang Minh Bình vốn là đang làm việc dưới ruộng, nhưng mà Cố Hướng Hằng trở lại, chuyện đó lan truyền ra, truyền tới bên tai ông ta, sau đó liền có người không ngừng nói bên tai ông ta những lời kiểu như này:
Cái gì mà con rể trước nhà ông đã về kìa, không đi nhìn hả?
Cái gì mà khi trước giải trừ hôn ước là vì sao vậy?
Rồi gì mà như người làm chú bác ông có cần tới cửa bái phỏng hay không......
Mỗi một câu đều như rải muối trên miệng vết thương của ông ta, ông ta không muốn nghe, bèn trở về nhà, ngồi trong nhà thở ngắn than dài.
Ở trong lòng Giang Minh Bình, người được chọn cho vị trí con rể mà ông ta coi trọng nhất vẫn luôn là Cố Hướng Hằng.
Cuộc đời này ông ta sùng bái nhất chính là một thân quân trang màu xanh lục kia, chính ông ta khi trước đã muốn nhập ngũ đấy, chỉ là không thành, nghĩ đến có đứa con rể là quân nhân rồi thì chờ hai đứa con trai lớn hơn chút liền có thể đi chiêu số anh rể tụi nó tòng quân, trở thành quân nhân quang vinh, kết quả thế nào?
Con rể quân nhân bay mất, nhà mình đắc tội cậu ta, hiện tại đối phương đã chuyển nghề về quê, còn trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Về sau bọn họ liền phải sống dưới sự quản thúc của cậu ta, Cố Hướng Hằng sẽ công chính như đại đội trưởng tiền nhiệm sao?
Cái đó Giang Minh Bình không biết, ông ta không biết Cố Hướng Hằng hiện tại đã thay đổi khác khi trước bao nhiêu.
Trước kia khi cậu ta đi tham gia quân ngũ vẫn còn là thiếu niên, giờ đã qua đi bảy tám năm rồi.
Nếu thật sự bị nhằm vào cũng không có chỗ đi nói rõ lí lẽ, không chừng mọi người sẽ giống những người nói chuyện bên tai ông ta hiện tại, chờ nhìn chuyện cười của ông ta.
Ông ta thở ngắn than dài, nhìn thấy con gái vội vã trở lại, Giang Minh Bình lại than một tiếng, nghe mà trong lòng Giang Kiều đã tức lại nóng nảy: "Ba, ba than thở cái gì chứ, mẹ đâu rồi?"
Giang Minh Bình: "Bả còn đang làm việc dưới ruộng đó, sao con về rồi, không cần xuống ruộng làm việc sao?"
Vấn đề phía sau Giang Kiều không quá muốn trả lời: "Con xin nghỉ.
Ba, con nghe nói Cố Hướng Hằng đã trở lại, là thiệt vậy hả?"
Giang Minh Bình nhìn cô ta một cái, thở dài một hơi: "Là thật, cũng có người nói với ba rồi, còn nói về sau cậu ta chính là đại đội trưởng của đại đội Thượng Trang chúng ta."
Sắc mặt Giang Kiều rất khó nhìn: "Sao anh ta lại trở lại rồi?"
Giang Minh Bình không nói chuyện, đúng vậy, sao cậu ta lại trở lại rồi? Mặc kệ khi trước thích đứa con rể này bao nhiêu, nhưng mà hiện tại......
Giang Minh Bình biết cậu ta trở về đối với nhà bọn họ không phải chuyện gì tốt.
Giang Kiều cau mày: "Ba, ba có cách gì không?"
Giang Minh Bình tức giận: "Ba mày có thể có cách gì?"
Giang Kiều: "Ba, đừng từ bỏ, chúng ta cùng nhau nghĩ kỹ lại, ba không muốn về sau bị đại đội trưởng nhằm vào chứ?"
Hai cha con cùng nhau ngồi trên ghế vắt óc mà nghĩ, đến khi Chu Đông Mai trở về nhìn thấy hai cha con như thế cũng ngồi phịch xuống.
Vừa nãy bà ta bị không ít người dùng ánh mắt khác thường nhìn ngó, tuy chưa nói cái gì, nhưng mà cái ánh mắt kia lia tới làm bà ta đỏ cả mặt già: "Tôi hỏi thăm rồi, Cố Hướng Hằng là lập được công lao ở bộ đội, đại đội trưởng rất là nhiệt tình với cậu ta, đã đang làm thủ tục rồi."
Lòng Giang Kiều nặng nề: "Mẹ, chúng ta có thể làm gì, có biện pháp nào để anh ta không thể thành công trở thành đại đội trưởng không?"
Chu Đông Mai với Giang Kiều đều sợ hãi khả năng sẽ bị Cố Hướng Hằng trả thù, bà ta nghĩ nghĩ: "Vốn dĩ nếu đại đội trưởng của chúng ta thăng chức, có khả năng leo lên nhất chính là phó đội trưởng, nếu ổng không cam lòng, có lẽ có thể nỗ lực một chút." Nếu phó đội trưởng lên rồi, vậy thì Cố Hướng Hằng tự nhiên phải đi xuống,
Nghe thấy câu đó, Giang Minh Bình với Giang Kiều đều sáng mắt lên.
Đúng vậy, đây là một cách hay!
Không lâu sau đó, Giang Siêu Việt với Giang Quang Diệu một trước một sau chạy về, tức giận nhìn Giang Kiều: "Chị, vì sao lúc trước chị lại muốn giải trừ hôn ước với nhà họ Cố, anh ấy tốt hơn anh rể nhiều!"
Thiếu niên choai choai sùng bái nhất chính là người mặc quân trang, bọn họ thấy được Cố Hướng Hằng, quả thực chính là bộ dáng anh hùng trong tưởng tượng của bọn họ.
Vốn dĩ anh hùng có thể trở thành anh rể của bọn họ, giờ lại thành người xa lạ.
Giang Kiều xị mặt: "Tụi bay biết cái gì? Lời như vậy về sau đừng có nói nữa."
Chu Đông Mai cũng phụ họa: "Hai đứa tụi con cũng đã không còn nhỏ nữa, giờ chị hai đứa đã gả cho người khác, còn nói mấy câu đó có ích gì? Đừng có để mẹ nghe được những lời như thế nữa, về sau thấy Cố Hướng Hằng liền cách xa chút, đừng đi riêng với cậu ta, có biết không?"
Giang Siêu Việt chưa từ bỏ ý định: "Chị, anh ấy thật sự không thể làm anh rể em à?"
Giang Kiều tức giận đến trợn trắng mắt: "Không thể, hết hy vọng đi."
So sánh với Vương Bằng Phi, cô ta chắc chắn chọn Vương Bằng Phi.
Dù cho Cố Hướng Hằng là đại đội trưởng, vậy cũng chỉ có thể uy phong mấy năm mà thôi, chờ cải cách rồi, đại đội trưởng tính cái thứ gì?
Cũng chỉ là một thôn quan nho nhỏ, vừa rời khỏi cái thôn này, anh ta cái gì cũng không làm được, chút quyền lợi trong tay kia có thể gom tiền cũng chả gom được bao nhiêu, hoàn toàn không thể so sánh với thủ phủ tỉnh.
Dù cho Cố Hướng Hằng muốn làm khó dễ cô ta trong mấy năm này, cô ta cũng nhận.
Nhẫn nhất thời, trời cao mặc chim bay!
Bên này Giang Kiều chuẩn bị sẵn tâm lý, cả nhà Vương Bằng Phi lại vẫn là một mảnh u ám.
Lưu Phán nhìn chuồng heo mới quét tước có một nửa, còn có đám heo đói đến kêu hừ hừ, lại không thấy bóng dáng con dâu đâu nữa, tức đến hung hăng dậm chân.
Con nhỏ đó chạy đi đâu rồi?
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không nói đến thương lượng cùng bọn họ, người đã chạy mất tăm hơi, chắc chắn là về nhà mẹ đẻ nó rồi!
Vốn dĩ đã vì Giang Cảnh Du càng có thể kiếm tiền hơn mà bất mãn với đứa con dâu này, giờ lại càng bất mãn hơn.
Lưu Phán tức giận vào nhà, gào lên với thằng con trai đang ngồi đằng kia: "Mày nhìn lại con vợ tốt mà mày chọn lựa kỹ càng kìa! Mỗi ngày chạy về nhà mẹ đẻ, giờ hay rồi, còn giúp nhà ta đắc tội đại đội trưởng, về sau chúng ta sống thế nào hả?"
Vương Cao Lai ngồi ở bên cạnh, nhìn thoáng qua thằng con trai đang sắc mặt trầm ngưng bên kia, gõ gõ cái bàn: "Rồi rồi, việc này bà còn chưa xong à.
Đã thành chuyện đã rồi, bà còn muốn con trai bà bị người ta nói không đứng đắn hả." Con trai nhào xuống nước cứu Giang Kiều, thân mật như thế, rất nhiều người đều thấy, vốn dĩ nên chịu trách nhiệm.
Lưu Phán tắt tiếng, nhưng mà không vui trên mặt là rõ ràng.
Bà ta biết, chuyện đã rồi, bà ta có oán giận cũng chả được cái mẹ gì, nhưng mà không nói ra thì lòng bà ta phải nghẹn chết mất.
Vương Bằng Phi đứng dậy về phòng: "Con mệt rồi, tối không ăn."
Lưu Phán nhất thời nóng nảy: "Không được, sao con có thể không ăn cơm chứ.
Nếu con mệt thì giờ ăn chút đi, con không muốn ăn gì, vậy để mẹ luộc cái trứng cho." Đối với đứa con trai duy nhất này, Lưu Phán thật sự rất yêu thương.
Chờ khi Giang Kiều trở về, vừa vào cửa, liền thấy được mẹ chồng đang kéo dài cái mặt: "Cô còn biết về hả?"
Giang Kiều cười xòa lấy lòng: "Mẹ, con về nhà hỏi tính huống chút ạ, nên chậm trễ.
Ba con đang định hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa giúp Cố Hướng Hằng.
Nhà cũ của họ Cố sớm đã hoang phế, giao tình của ba con với ba anh ta khi trước không tệ." Ngụ ý làm, sẽ không phát sinh việc Cố Hướng Hằng cố ý nhằm vào bọn họ, bọn họ có giao tình.
Hôn ước không thành, nhưng tình cảm vẫn còn.
Nghe thấy câu đó, sắc mặt Lưu Phán mới tốt hơn một chút: "Hy vọng là được như cô đã nói."
Bước đầu qua loa lấy lệ mẹ chồng xong, Giang Kiều vào phòng tìm Vương Bằng Phi nói chuyện.
Vừa vào cửa, còn chưa nói câu nào, cô ta đã rớt nước mắt trước: "Anh Bằng, có phải anh đang trách em không, em sợ......"
Nhìn thấy bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô ta, cảm xúc bực bội của Vương Bằng Phi bị đánh gãy: "......!Anh không trách em."
Những cảm xúc đó đều là vô dụng, việc đã đến nước này, không thể quay trở lại quá khứ mà chọn lựa lần nữa.
Giang Kiều nghe xong liền cười, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống: "Anh Bằng, em chỉ sợ anh ghét bỏ em từng có hôn ước với anh ta thôi, còn mấy cái khác em đều không sợ, anh Bằng, em vĩnh viễn sẽ không hối hận."
Vương Bằng Phi động dung, ôm cô ta vào lòng: "Em nghĩ bậy cái gì vậy, anh sao lại nghĩ như thế."
Giang Kiều dựa đầu lên ngực hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Anh Bằng, em nghe mẹ em nói phó đội trưởng nghĩ là ông ta được thượng vị, giờ đang rất giận.
Em nghe xong cũng cảm thấy tức giận là bình thường, vì nếu không có lính nhảy dù, phó đội trưởng làm lâu như vậy, luân phiên cũng đến phiên ổng rồi, anh nói có phải không......"
Vương Bằng Phi không nói chuyện, mắt lóe lóe, ôm cô ta chặt hơn.
Hình thành đối lập rõ ràng với đám bà Lưu Phán chính là Diệp Hồng Tú, sau khi bà ấy thấy Cố Hướng Hằng, tươi cười trên môi mãi vẫn chưa lui xuống.
Cố Hướng Hằng đã trở lại, đã trở lại rồi rất tốt nha, đây thiệt đúng là tốt quá đi à, giờ tất cả mọi người đều đang nói chuyện về cậu ta, nói về nhà họ Cố, nói cậu ta chuyển nghề, nói cậu ta sắp nhận chức đại đội trưởng......
Lúc này mọi người hẳn là sẽ dần dần quên chuyện của con gái bà.
*
Giang Cảnh Du ở tỉnh thành canh giờ trao đổi không ít thứ, dùng bột củ sen đổi đồ đại bộ phận đều là đổi được tiền, phiếu thì chả bao nhiêu.
Trở về cao ốc bách hóa xếp hàng phía sau, sau đó căn bản là không cần tự mình bước đi, người đằng sau sẽ đẩy mi tiến về phía trước, chen chúc đến kín không tí kẽ hở.
Tuy xếp hàng rất dài, nhưng mà tốc độ vẫn là rất nhanh, người bán hàng chả có kiên nhẫn gì, vẫn luôn nhất quán tốc chiến tốc thắng: "Muốn màu gì? Bao nhiêu thước? Tiền với phiếu đâu?"
Mấy cái đó đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu có ai dây dưa dây cà, người bán hàng sẽ để cho cái vị ấy lộn lại hàng sau để suy xét từ từ.
Bạn đang đọc bộ truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính, truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính , đọc truyện Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính full , Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính full , Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính chương mới