Thế nào là sợ hãi chân chính? Đó là cả người cứng đời như một khúc gỗ. Giống như hiện tại.
Thời An sợ cực kỳ, cậu muốn kêu cứu nhưng khớp hàm cứng ngắc không thể mở miệng.
Khí tức lạnh băng kia không chịu ở yên, hết xoa nắn eo lại sờ đủ chỗ, cả cơ thể Thời An điều phủ lên hơi lạnh của đối phương. Áo của Thời An cuốn lên, toàn bộ eo bụng điều lộ ra trong không khí.
Thời An muốn mở miệng. Cậu muốn nói "Lạnh muốn chết rồi, có thể đừng sờ không?"
Hơi lạnh sau gáy hướng mặt cậu đi lên, khí lạnh dừng ngay môi cậu, mơn trớn đôi môi mềm. Thời An cắn chặt mô dưới, cậu cảm thấy cằm mình bị ghì chặt, khớp hàm tách ra, "quỷ" kia công lược thành công.
"Ưm..." Khí lạnh tiến vào trong khoang miệng ấm áp làm cho Thời An sợ đến chết lặng đồng thời trong lòng cũng nghênh đón một tia thoải mái, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Lệ quỷ hút đi tinh khí người sống, hoá ra hút bằng cách này. Cậu sẽ bị lệ quỷ hút khô tinh khí, sau đó nghoẻo hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi của mình.
Nhưng mà kết quả trong tưởng tượng của cậu không giống nhau lắm.
Cảm xúc lạnh lẽo không hề tiến vào cơ thể mà là dừng nơi môi lưỡi dây dưa, cực kỳ bá đạo. Thời An bị hôn đến đơ, đợi khí lạnh tách ra kéo theo đó là vệt nước lấp lánh trượt từ khóe môi Thời An kéo dài xuống cằm.
Con quỷ này không phải giết chết cậu mà là chơi chết cậu đúng không?
Thời An ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bụng cậu nổi lên lửa giận.
Moá nó tức.
Một tiếng đồng hồ trước chính bởi vì bạn học kia đối với cậu vì yêu sinh hận, thổ lộ không thành cho nên hắn liền cầm dao đâm chết Thời An. Đâm cậu xuyên vào thế giới khủng bố. Ở thế giới hiện thực bị người khác chiếm tiện nghi còn chưa tính, đi đến thế giới linh quái còn bị quỷ chiếm tiện nghi? Nhìn cậu giống người dễ bị ăn hiếp à?
Thời An không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, rõ ràng lúc nãy bị hù tới chết trân, lúc này lại có động lực đẩy cái bóng đen phía trước ra.
Không có hình thái, cậu chỉ chạm vào một làn sương trắng.
Bất quá lệ quỷ biết Thời An tức giận, nhanh chóng rút khí lạnh trong miệng cậu ra chỉ dám lởn vởn xung quanh.
Thời An mở to mắt, đối diện với đám không khí trước mắt nghiêm túc dạy dỗ: "Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục*! Anh muốn giết liền giết không đều chiếm tiện nghi của tôi!!!"
(Nguyên văn là "sỉ khả sát bất khả nhục, giải thích cuối chương)
Nhưng bởi vì sự xâm phạm vừa rồi, khóe mắt phím hồng tràn đầy ánh nước, âm thanh vì sợ hãi mà hơi run, bộ dạng này không tính là uy hiếp.
Quả nhiên, lệ quỷ thấp giọng cười, còn cười đến vui vẻ.
"Giận rồi?" Âm thanh vang lên bên tai Thời An: "Chỉ sờ một chút thôi mà giận đến thế à? Là em làm phiền tôi trước, quấy nhiễu sự tĩnh lặng ở nơi này. Tôi còn chưa giận em mà em dám giận tôi?"
"Ai biểu anh sờ tôi!" Nghe lời hắn nói Thời An phẫn nộ lên án.
Lệ quỷ cười, lại cười, cười so với vừa rồi sung sướng vạn lần.
Ngay sau đó, luồng khí lạnh quen thuộc vừa cưỡng hôn cậu khẽ cọ qua gò má rồi đến vành tai mẫn cảm.
Thời An cả người run rẩy, cánh môi hồng nhuận hé mở nhịn không được nức nở một tiếng. Thời An nghĩ, lần này cậu bị quỷ chọc cho chết tươi.
"Đã nói không được sờ, mà còn sờ?"
Đúng lúc này tiếng chuông lại kêu lên. Ba tiếng đánh xuống xuyên thấu màn nhĩ.
Lệ quỷ đang đùa nghịch với Thời An nghe thấy âm thanh dừng lại tất cả động tác, hắn có chút bực bội không tình nguyện buông tha cho Thời An.
Thời An cảm thấy khí lạnh càng ngày càng xa, gió ngoài cửa sổ cũng lặn mất, tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Đi rồi sao?
Thời An suy nghĩ trong đầu, hệ thống đáp: "Lệ quỷ biến mất, cậu an toàn"
Thời An nháy mắt mất hết sức lực, tay chân mềm nhũn, cả người dựa trên cửa theo quán cửa trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Cậu thở từng ngụm một, qua một hồi lâu tần suất hô hấp mới khôi phục bình thường, lúc này cậu mới phát hiện, cơ thể cậu ướt sủng vì đổ mồ hôi.
Thời An khôi phục sức lực, cậu lập tức đứng lên, hiện tại cảm xúc Thời An đã ổn định nhưng hai chân vẫn còn phát run.
Cậu nhìn xung quanh phòng âm nhạc quỷ ám, cậu cảm thấy bây giờ với lúc vừa đặt chân vào có chút không giống nhau nhưng cụ thể không giống chỗ nào thì Thời An không thể giải thích.
Thời An kéo cửa đi ra ngoài, cầu thang vừa rồi giấu mình trong bóng tối cũng đã lộ diện.
Điện thoại cậu vừa làm rớt trên cầu thang, tín hiệu đã khôi phục bình thường, bởi vì có hàng tá người nhắn tin vào Wechat, cho nên màn hình sáng lên.
Thời An nhặt điện thoại lên, điện thoại nhận diện được khuôn mặt nên tự động mở khóa, nội dung tin nhắn trên wechat cũng từ từ hiện ra.
Tin nhắn đến từ một nhóm chat tên là "Tham hiểm dãy nhà học cũ" bên trong nhóm có tám người, trừ bỏ Thời An mò đến phòng âm nhạc, thì bảy người bên còn lại ngồi xem lives tream và spam đủ kiểu.
Nguyên chủ là học sinh năm ba, bạn bè cậu ta tất nhiên là học sinh năm ba, mấy người kia ngồi xem lives tream, chắc chắn thấy được màn quỷ dị lúc nãy.
Rốt cuộc vẫn là trẻ vị thành niên vẫn còn ngồi ở ghế nhà trường chưa tiếp xúc sâu vào xã hội, thấy trò cá cược lúc hăng máu biến thành sự cố, bọn họ cũng luống cuống tay chân.
Từ khi livestream của Thời An chấm dứt không rõ nguyên nhân, bảy người đang xem video ở ký túc xá rất lo lắng, chỉ biết liên tục nhắn tin cho Thời An, cả đám kéo nhau đợi cậu ở dưới lầu dãy nhà học.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!