Khi độn thổ đi được hơn 3 cây số, Hoàng Phong liền rời đi lòng đất trở lên bề mặt.
Thú thật là cảm giác độn thổ chẳng vui tẹo nào.
Khi mà có quá nhiều thứ trôi quanh mình, thậm chí Hoàng Phong còn gặp được
rất nhiều hài cốt, từ động vật đến con người. Cảm giác thật là cực kỳ
tệ.
Cứ như đang mặc đồ lặn, lặn trong một con sông tràn đầy rác
rưởi và các loài sinh vật đang bơi lội vậy. (đạo hữu nào biết sông Tô
lịch có thể ra lặn thử cho biết cảm giác)
Nếu có lựa chọn khác Hoàng Phong tất nhiên sẽ không ở trong lòng đất ngao du nữa.
Sau khi lên mặt đất, Hoàng Phong lấy ba lô ra từ không gian Hệ Thống.
Khi vừa mang ra ngoài, chiếc điện thoại trong ba lô đã rung lên liên hồi.
Hắn vội vàng mở ra kiểm tra thì thấy rất nhiều tin nhắn của anh Bảo,
càng có mấy cuộc gọi nhỡ số lạ.
Đọc tin nhắn thì Hoàng Phong thấy tất cả đều hỏi han về tình hình của hắn, nhất là gần đây, càng có nhiều tin nhắn dồn dập hỏi xem hắn còn bình an không.
Hoàng Phong biết việc mình ra ngoại thành và mất tích hơn một tháng tại dã ngoại đã gây lên chú ý của Thăng Long thành cao tầng.
Còn cuộc truy đuổi hôm nọ thì diễn ra quá nhanh, trước sau Nguyên Anh kia
cũng chỉ tung ra mấy chục đòn, mà còn là tiện tay, thế nên có thể sẽ
không gây ra chú ý gì.
Đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này là có cuộc gọi đến, của anh Bảo.
- Alo, em chào anh.
- Phong hả, mày chạy đi đâu mà mất tích cả tháng trời vậy?
Mặc dù Hoàng Phong tin chắc anh Bảo biết nó ra dã ngoại nhưng vẫn cứ trả lời.
- Em ra dã ngoại tìm chút cơ duyên, kiếm chút tài nguyên ý mà anh.