TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Đến tận sáng hôm sau, nhờ các bạn nhỏ trong khu bình luận mà Lam Chỉ mới biết hóa ra đêm qua Giản Thương ghen.
[Ỏ đêm qua chắc Giản sư muội tức điên luôn he? Chọt cả tay vào miệng Lam Lam luôn kìa? Bình thường cho ẻm mười lá gan cũng chả dám thô lỗ thế đâu.
Lầu 1: Tức cái lồng ngực dễ sợ! Thế túm quần lại Lam Lam là trai hay gái??? Ẻm không chỉ dây dưa với Bạch Phong Dương mà còn có Lam Lăng kia cũng trần truồng biến hình trên giường nữa.
Sao diễn biến cứ sai sai á???
Lầu 2: càng ngày tui càng có cảm giác Lam Lam là...
Lầu 3: ông câm mồm cho toiiiiiiiiii QAQ
Lầu 4: Hay Lam Lăng cũng là gái? Chứ không thì ẻm trùm chăn lúc Giản Thương bước vào làm gì nhể?
Lầu 5: Tốt nhất là tác giả cho Lam Lam mặc lại đồ nữ cho bọn tôi yên lòng.
Lầu 6: Yêu cầu bỏ ngay cái quy định cấm hai đứa lên giường chó má kia đi nhá!!!
Lầu 7: Đúng dồi!! Tôi muốn thấy Lam Lam mặc đồ nữ! Tác giả ới, ông cho Lam Lam mặc đồ nữ nhanh lên! Háo hức quá nè!
Lầu 8: Khóc ròng vì viễn cảnh Lam Lam mặc đồ nữ luôn á!]
Thể theo mong ước của các độc giả, Lam Chỉ có thêm một nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ lần này của cậu là mặc đồ nữ, trấn an dư luận.
Lam Chỉ vẫn đang kẹt nhiệm vụ tiểu biệt thắng tân hôn kia.
Cậu đã thử vô số cách, từ đấm lưng cho Giản Thương, nấu cơm, đến thủ thỉ với hắn cả đêm, cùng nhau uống rượu ngắm trăng, vân vân...!Vậy mà vẫn không tài nào hoàn thành được nhiệm vụ ấy.
Chưa kể, dạo này cả hai cứ dính nhau như sam, lấy đâu ra cơ hội tạm chia tay để mà hâm nóng tình cảm? Vì vậy, nhiệm vụ này tạm thời bị Lam Chỉ xếp xó.
Lam Chỉ cậu sẽ không bao giờ mặc đồ con gái, đây là luật bất thành văn rồi, khỏi nói nhiều.
Mà bây giờ cậu còn bao việc, hơi đâu mà lo mấy chuyện tầm phào này? Kể cũng lạ, trong khi khu bình luận của người khác toàn thảo luận về tình tiết truyện, khu bình luận nhà cậu lại toàn mấy yêu cầu quái đản.
Giản Thương tỉnh mà chưa muốn dậy.
Hắn rúc vào chăn, ôm lấy Lam Chỉ mà sờ ngược sờ xuôi cho đỡ thèm.
Lam Chỉ vạch chăn ra, vuốt ve thân thể Giản Thương một lát.
Đống mạch đen đã mất hút trên cơ thể đẹp đẽ kia.
Lần đầu tiên trong hơn một năm qua, Lam Chỉ mới được ngắm nhìn da thịt màu mật khỏe khoắn không tì vết của Giản Thương.
"Cứ là thuốc thì đã có ba phần độc, Hóa Khí đan cũng vậy.
Tuy rằng nó giúp em chữa thương nhưng chính nó cũng có chỗ hại.
Từ nay về sau, em không cần uống thứ thuốc đó nữa", miết ngón tay dọc theo đường cơ bắp cân xứng của Giản Thương, Lam Chỉ không kiềm chế được mà ôm hắn cười khúc khích.
Cậu vui tới độ hôn chụt lên môi Giản Thương một cái rồi ngoan ngoãn dây dưa với hắn thêm một lát.
Một hồi sau, Giản Thương hơi đẩy Lam Chỉ ra, thì thào: "Em cương rồi!"
Lam Chỉ: "...", sao lại cương rồi? Cương gì nhanh thế?
Lam Chỉ tự biết đuối lý.
Cậu giả vờ bình tĩnh ngồi dậy mặc lại quần áo, không dám trêu chọc người yêu nhỏ nhà mình nữa.
Giản Thương nằm im một lúc cho xuôi rồi mới lên tiếng hỏi Lam Chỉ: "Mình cứu Bạch Phong Dương rồi thì đi chung với hắn ta hay là không mang hắn theo hả sư huynh?"
"Ta còn vài chuyện tính hỏi Bạch Phong Dương, còn sau này thì ta chưa biết thế nào.
Có gì mai mốt tính tiếp".
"Huynh định hỏi hắn chuyện về Thánh Cấp đan hả? Hay là hỏi hắn Trì Túc làm cách nào để mở nhẫn không gian gia truyền của nhà họ Bạch?"
Lam Chỉ lắc đầu, bảo: "Tuy chiếc nhẫn không gian ấy đúng là đồ gia truyền nhà Bạch Phong Dương nhưng cũng chỉ là pháp bảo do một tu sĩ Thánh giai tạo ra mà thôi, chỉ cần tu vi đủ cao là mở được ngay.
Cái nhẫn đấy mà là pháp bảo hiếm có khó tìm thì lại chẳng đến phiên Bạch Phong Dương hưởng.
Ta định hỏi chuyện khác cơ".
Giản Thương vừa mặc đồ vừa bảo Lam Chỉ: "Em thì sao cũng được, Bạch Phong Dương có đi theo chúng ta hay không em cũng chẳng quan tâm.
Nhưng mà sư huynh à, em không cho huynh bắt nạt hắn giống hồi trước đâu.
Huynh cư xử đứng đắn chút đi".
Lam Chỉ bật cười: "Ta chỉ thích ăn hiếp Giản Thương em thôi".
Giản Thương nghe vậy thì liếc Lam Chỉ một cái rồi cúi đầu, nói tiếp: "Huynh mà bắt nạt Bạch Phong Dương, em không cho huynh bắt nạt em nữa đâu đấy".
Hiếm lắm mới có lần Giản Thương làm Lam Chỉ ngẩn ngơ như thế này.
Lam Chỉ cười rộ lên, nâng khuôn mặt ngượng ngùng của thiếu niên mình yêu lên, hỏi: "Vậy ta dành cả đời chỉ để trêu em thôi, được không hả Giản Thương?"
Mặt Giản Thương đỏ bừng.
Lam Chỉ cụng nhẹ vào trán Giản Thương, khẽ cười: "Đến khi nào giải quyết hết mớ bòng bong này, về Vô Nhân cốc rồi mỗi ngày không có gì làm là ta lại đi chọc em.
Em đồng ý không?"
Giản Thương tức đến bật cười, đáp: "Dạ".
Trong Vô Nhân cốc chỉ có hai người họ, Lam Chỉ thích làm gì thì làm nấy thôi.
Giản Thương chăm chú nhìn vào mắt Lam Chỉ, hỏi tiếp: "Minh Tô ơi, mình lánh trong Vô Nhân cốc vài năm, đợi mạnh hơn một chút rồi mình đi thăm thú khắp Tây bộ đại lục được không ạ?"
"Đợi tới khi đó rồi tính tiếp".
Lam Chỉ là một tên cực kỳ lười, cả ngày chỉ muốn rúc ở nhà cho yên thân.
Ở trong Vô Nhân cốc thoải mái nhàn tản như thế, Lam Chỉ cũng không biết mình có ra khỏi đó không nữa.
Nhưng Giản Thương còn trẻ, phải để hắn đi đây đi đó tích lũy kinh nghiệm sống nữa, cho nên có gì để nói sau.
Cả hai cười nói vui vẻ bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc bộ truyện Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng, truyện Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng , đọc truyện Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng full , Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng full , Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng chương mới