TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Hôm nay ánh nắng tươi sáng, làn gió mát dễ chịu, thời tiết đẹp như vậy sao có thể dùng để ngủ chứ? Lâm ca, ổ chăn chính là phần mộ của thanh xuân! Mau dậy cùng tụi này bắt lấy cái đuôi thanh xuân đi! Cảm nhận...."
"Nếu cậu còn nói năng kiểu không đàng hoàng thì hôm nay tôi sẽ cho cậu không bắt được cái đuôi của sinh mệnh đấy." Lâm Như Hứa nóng nảy ngắt lời.
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một giây rồi thần tốc nói, "Lâm gia gia cháu sai rồi, đi ra ngoài đá banh không?"
Vừa nghe hắn nói phải qua nhà ông ngoại xong bên kia không nhiều lời nữa, tính lên tiếng thì điện thoại đã tắt, Lâm Như Hứa nghiêng đầu híp mắt nhìn màn hình điện thoại — 08:27.
Má nó! Còn sớm như vậy?
Hắn bực bội ngồi dậy, đổi nhật ký cuộc gọi từ "Tôn Tôn" thành "Tôn tử"*, ngẫm lại vẫn còn tức giận không thôi, lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa.
*Tôn Tôn là họ của Tôn Bình Khang, còn Tôn tử thì hiểu là "cháu trai".
— Dám phá giấc ngủ của ông nội, có phải cậu đã nhớ mùi hương của thuốc khử trùng rồi đúng không?
Đối phương chắc là còn chưa bắt đầu trận bóng, rất nhanh đã nhắn tin lại — Ông nội ơi đừng giận, tớ chỉ muốn cậu bắt được cái đuôi của tuổi trẻ mà thôi! Kèm theo sau câu nói là icon lệ rơi hai hàng.
—- Ông nội của cậu là tôi đây mãi luôn trẻ.
Lâm Như Hứa gửi tin nhắn xong liền tắt di động, xốc chăn lên rời giường, ba bước chỉ cần hai bước đi tới cửa sổ kéo rèm che ra, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào người hắn, Lâm Như Hứa nhịn không được muốn duỗi thẳng lưng.
Thoải mái quá đi!
Tuy rằng sáng sớm đã bị đánh thức nhưng tâm tình của Lâm Như Hứa xem như không tồi.
Lúc đến nhà ông ngoại mới chín giờ kém thôi, bà ngoại thấy hắn thì ngạc nhiên, "Hôm nay sao tới sớm vậy?"
"Chính xác!" Lâm Như Hứa bước lên ôm lấy bà, "Nghĩ tới việc hôm nay đến thăm bà mà con ngủ không được!"
Ngoan ngoãn đến mức không giống với cái tên giáo bá hắn đang nắm giữ.
"Mồm miệng này của con!" Bà ngoại xoa mặt hắn, Lâm Như Hứa cướp lời, "Ngọt quá hả?"
Không biết bà ngoại Lâm vô tình hay cố ý quơ hai cái trước mặt Lâm Như Hứa, cuối cùng cũng không đề cập đến, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo của hắn, bà nhịn không được nở nụ cười, chậm chạp nói hết nửa câu, "Giống thằng tra nam." Nói xong thì quay đi vào phòng bếp, Lâm Như Hứa bật cười đi theo hỏi, "Bà lại xem phim gì đó?"
"Xem hơi nhiều!" Bà cụ mở túi bột mì, "Tra nam hôm nay muốn ăn mì sợi dày hay mì sợi mỏng?"
Lâm Như Hứa vừa tra vừa không tra nói, "Mì sợi dày! Con biết công chúa Miên Miên thương con mà!"
Lâm Như Hứa vừa dứt lời thì sau lưng bị đánh một cái bốp, ngay sau đó là tiếng của ông ngoại Lâm mạnh mẽ nói, "Thằng nhóc nói chuyện đàng hoàng cho ông! Không biết lớn nhỏ!"
Lâm Như Hứa cho rằng Miên Miên là tên chỉ có ông được gọi, vì thế quay đầu ủy khuất cáo trạng với bà của hắn, "Bà ngoại, người đàn ông của bà bắt nạt con, sau lưng nhất định bầm tím rồi!"
Bà ngoại từ trước đến nay chả thiên vị ai cả, liếc mắt nhìn hai người kia cũng không tốt lành gì, bà bình đẳng bảo, "Đi ra ngoài hết cho tôi!"
Từ nhà ông bà ngoại đi về thì trời cũng sập tối rồi, tâm tình của Lâm Như Hứa tốt lắm, nhìn cái gì cũng thấy vui cả, ngay cả con mèo nhỏ xấu xí lang thang trên phố cổ cũng thấy thuận mắt, còn chạy tới siêu thị mua cái chân giò hun khói đút nó ăn.
Con mèo nhỏ chắc vì xấu nên không được người khác đối xử tốt, nó sợ người lạ vô cùng, mà cũng dễ dụ thật sự, đút cho ăn chân giò hun khói liền không sợ nữa, quấn lấy chân Lâm Như Hứa kêu meo meo.
"Mèo ngốc." Lâm Như Hứa vỗ cái đầu bẩn của con mèo nhỏ, sau đó xoay người đạp xe rời đi.
Đang đi trên đường thì di động vang, Lâm Như Hứa lo chạy không bắt máy, về đến nhà rồi mới lấy di động ra xem, là cuộc gọi của Triệu Nhất Xuyên, thấy hắn không nhận điện thoại nên gửi một tin nhắn, hỏi hắn có về chưa, buổi tối cùng quẩy một trận.
Lâm Như Hứa ăn rất no nên vốn không tính đi, nhưng nhìn căn phòng trống trải thì do dự một chút vẫn là gửi lại tin nhắn — địa chỉ.
— Bên Phố Bắc, tụi này đang ở trong Game City.
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh, Lâm Như Hứa sửa soạn rồi đi ra ngoài, Phố Bắc đối với hắn rất quen thuộc, coi như là nơi bọn họ đã lớn lên, con phố này nhìn bọn họ lớn thì bọn họ cũng chứng kiến con phố từ hoang sơ đến phồn hoa.
Không vì cái gì cả, trường trung học Thủ Minh xuất hiện trong vòng chục năm đổ lại khiến khu đất ở đây càng trở nên quý giá.
Game City có quy mô không hề nhỏ, sau hai năm xây dựng thì Lâm Như Hứa chuyển đến.
Bọn họ khi còn nhỏ từng bị phụ huynh đến đây bắt về không ít lần, hắn thì không sao, Đại Tráng và thầy Hứa mềm mỏng giáo huấn, không giống như nhà của Triệu Nhất Xuyên, hán tử phương Bắc chẳng bao giờ mập mờ trong việc đánh con, đôi khi có những pha đánh đôi từ hai ông bà già.
Mới đầu Lâm Như Hứa còn chạy ra cứu, mà cha mẹ của Triệu Nhất Xuyên cũng rất thích hắn, sau này thì hắn có chạy đi cầu cứu cũng vô dụng, ngược lại còn sợ bị vạ lây nên không dám đi nữa.
Tôn Bình Khang đi cùng bọn họ thì không giống, mỗi lần về nhà là bị nhốt luôn, người nhà còn nấu một bữa ăn đầy thịnh soạn cho cậu ta, còn hỏi có mệt không.
Nhớ tới những chuyện trước đây là Lâm Như Hứa có chút hoài niệm, tuy rằng khi ấy chơi những pha phiêu lưu, nhưng đều là thời gian vui vẻ nhất, hết thảy đều toàn vẹn.
"Lâm ca, bên này! Bên này!"
Game City lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, muốn gọi người là phải dùng hết hơi sức, Lâm Như Hứa giương mắt nhìn, một tên béo đang dùng lực vẫy tay với hắn, cậu ta quát to đến phát bực, thấy hắn đi về hướng này thì giọng cũng từ từ im bặt.
Lâm Như Hứa đi tới thì thấy Triệu Nhất Xuyên, tên kia đang ôm một con búp bê, thân trai cao mét tám mặt mày nghiêm túc nhìn ngôi sao lớn màu hồng trong tủ kính thủy tinh, nhìn sao cũng thấy đối lập, Lâm Như Hứa cười nói — "Chà, không phải Triệu thiếu gia của tôi đây ư? Sao hôm nay có thời gian ra đây vậy?"
Vừa dứt lời thì cánh tay máy móc run lên, ngôi sao lớn rơi xuống lăn hai vòng, Triệu Nhất Xuyên quay đầu lại liếc mắt một cái, "Lâm thiếu gia còn có thời gian thì làm sao tôi không dám đến chứ?"
Thấy tâm trạng người nọ không được tốt lắm, Lâm Như Hứa cũng mặc kệ, hắn xoay qua nhìn Tôn Bình Khang hỏi, "Tôn tử hôm nay ăn □□ à?"
Tôn Bình Khang liếc nhìn cái tên Triệu Nhất Xuyên mặt thối kia, đi tới nói nhỏ với Lâm Như Hứa, "Chị Gia Gia có bạn trai." Nói xong cậu ta cầm cái giỏ đầy xu đi chỗ khác chơi, hiển nhiên là muốn để lại cục diện rối rắm này cho hắn mà.
Lâm Như Hứa làm gì mà an ủi được người khác, câu đầu tiên mở miệng chính là, "Cậu rất xứng đáng!"
Tôn Bình Khang lén lút trốn phía sau quan sát tình hình nghe được câu này mà lạnh tanh, nhỏ giọng bảo, "Ông nội của tôi ơi, ông đang nói cái gì vậy!"
Quả nhiên, Lâm Như Hứa vừa nói xong câu đó thì Triệu Nhất Xuyên liền ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đầy tức giận, cậu ta không nói nhưng cứ đứng im không nhúc nhích giống như muốn ăn thịt người vậy.
Lâm Như Hứa thấy thế cũng không bực, ý của hắn vốn chính là như vậy, trong tình huống này hắn nói cũng chả là gì, còn không bằng trực tiếp đánh nhau một trận, đánh xong thì để Triệu Nhất Xuyên tỉnh táo suy nghĩ cho thông.
Nhưng mà Triệu Nhất Xuyên chỉ nhìn mà không động làm hắn chờ tới sốt ruột, đang chuẩn bị liều mạng thì đột nhiên có một cô gái đi tới, thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một chiếc đầm màu trắng, mở to mắt nhìn Lâm Như Hứa, "Anh trai à, có thể kết bạn wechat không?"
Lâm Như Hứa có chút mệt mỏi, đang phải chống đỡ ở bên này tự dưng cô gái kia từ đâu chạy tới vậy?
Chờ cô bạn rời đi Tôn Bình Khang liền cười chạy tới, "Sao mấy em gái bây giờ bạo thế nhờ?"
Bạn đang đọc bộ truyện Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt, truyện Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt , đọc truyện Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt full , Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt full , Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt chương mới