TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
So với Lâm Như Hứa đẹp hơn?
Lục Gia Gia nhìn lại, "Rất tuấn tú." Nhưng so với cậu thì thiếu một chút thôi.
Hà Tâm Ý chỉ cảm thấy Lâm Như Hứa đang đùa với y, vì thế cười vỗ lên lưng hắn.
Chỉ có Triệu Nhất Xuyên biết Lâm Như Hứa đang nói thật, hắn thật sự cho rằng Hà Tâm Ý đẹp hơn hắn, nhưng lúc này mới lười nói chuyện này, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ chạy tới trước mặt Lục Gia Gia nháy mắt hỏi cô, "Chị Gia Gia, chị thấy em thế nào?"
Mà bây giờ không phải như trước kia nên hắn chỉ cười và không nói gì thêm.
Một đám người náo nhiệt ăn uống một bữa, trong nhà Triệu Nhất Xuyên cái gì cũng có nhưng ai cũng ngầm hiểu nhau muốn đi ra ngoài chơi, vì thế cả đám chạy tới KTV, cái tên KTV này rất thú vị, kêu là Không Ca Hát nhưng lại trang trí theo kiểu điên rồ mà đám trẻ ưa thích.
Hà Tâm Ý không quen tới mấy nơi ồn ào như vậy, chuẩn bị về nhà sớm nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Như Hứa lôi đi, lúc này đang ngồi trong một phòng ồn ào mà hối hận vô cùng.
KTV này định sẵn phần ăn, mỗi một phòng sẽ có phần đồ ăn và đồ uống tương ứng, mọi người gọi đồ không ít, cuối cùng còn bị vượt quá hạn mức của phòng.
Hà Tâm Ý vừa nghe tiếng hét lệch tông của Cao Phi vừa mở một lon coke.
"Anh yêu em yêu mãi không phai~" Hồ Nhạc Văn với Cao Phi đứng phía trước vừa hát vừa nhảy, mọi người thấy thế thì cười ầm lên, cuối cùng có người ồn ào kêu thọ tinh lên hát một bài, Triệu Nhất Xuyên nhăn nhó bị đẩy lên trên hát bài 《Khi em》 không tính là dễ nghe mà cũng không khó nghe, cậu ta đứng quay lưng lại với mọi người, gần như là bất động trước màn hình lớn.
Hà Tâm Ý tình cờ trông thấy bên cạnh màn hình lớn có một cái gương, phía sau Triệu Nhất Xuyên là Lục Gia Gia trong tay cầm coke và khoai tây chiên.
Từ đầu đến cuối cậu ta không quay đầu lại nhìn, nếu không phải vì Hà Tâm Ý đang chán thì xem chừng không phát hiện được, còn nữa, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà y thích quan sát mọi người xung quanh.
Có lẽ Triệu Nhất Xuyên thích Lục Gia Gia, y thấy trong mắt cô không có cảm xúc giống như vậy.
Nhưng giờ khắc này y hy vọng suy nghĩ của mình là sai, bởi vì sự yêu thích kia thoạt nhìn như là yêu mà không nói được.
Lâm Như Hứa cũng hát mấy bài, không có biểu cảm hay động tác dư thừa, xem ra đang đắm chìm vào giai điệu của riêng mình, đang hát bỗng dưng còn lôi kéo Hà Tâm Ý đến hát cùng nữa, nhưng có thế nào y cũng không đồng ý, còn trêu chọc Lâm Như Hứa vài câu.
Chơi bời ở KTV đến hơn mười một giờ, Hà Tâm Ý ra tới cửa rồi mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là của Từ Gia Nhu, lúc này y nhớ tới mình ra ngoài mà quên nói một tiếng, gửi tin nhắn qua wechat bảo hôm nay đi ăn sinh nhật của bạn học, tối sẽ về.
Từ Gia Nhu nhắn tin trả lời rất nhanh, đều là những câu như chú ý an toàn, nói không cảm động là giả, tuy rằng ngôi nhà kia không có hơi ấm nhưng Từ Gia Nhu đối với y chưa bao giờ để thua thiệt, không phải con do mình sinh ra nhưng lo được tới bước này, y cảm thấy bản thân coi như là may mắn.
Vừa vặn Lâm Như Hứa đang đứng bên cạnh vô tình trông thấy, "Mẹ cậu hả?"
Nhất thời Hà Tâm Ý không biết phải trả lời như thế nào, không ai hỏi y về vấn đề này, chuyện thân thế của Hà Tâm Ý đã nhiều năm rồi không còn là đề tài bàn luận của người khác, mà hiện tại có người hỏi ngược lại cảm thấy an tâm vô cùng.
Tất cả mọi người đều không biết, thật tốt, vì thế y gật đầu không nhiều lời.
Không biết đâm trúng điểm nào của Lâm Như Hứa mà hắn nghiêm túc hiếm có, dưới ánh đèn sặc sỡ của KTV trông hắn trưởng thành đến lạ lùng.
Bởi vì ngày mai còn phải đi học nên tất cả mọi người không tiếp tục chiến đấu nữa, quyết định ai về nhà nấy, Triệu Nhất Xuyên là người đi đầu tiên, nói muốn đưa Lục Gia Gia về nhà, tất cả mọi người nhìn cậu ta cười, không ai nói gì cả, ai mà chẳng biết cậu ta với Lâm Như Hứa, Tôn Bình Khang ở cùng một tiểu khu chứ, chẳng qua là muốn ở riêng với Lục Gia Gia thôi.
Tào Dần Kiều đốt một điếu thuốc đưa đến trước mặt Lâm Như Hứa, "Có người mở một ván mời cậu đến chơi, hứng thú không?"
Đúng như Tào Dần Kiều dự đoán, Lâm Như Hứa không hỏi là cái gì đã lắc đầu, ai cũng biết vòng luẩn quẩn đó rất loạn, Lâm gia thiếu gia sẽ không dính tới, "Biết ngay cậu sẽ không đi, tên đó không nên để tôi lắm miệng lại hỏi."
"Biết tôi không đi thì sau này đừng có hỏi nữa." Lâm Như Hứa nghiêm mặt tỏ vẻ chán ghét, Tào Dần Kiều nhả ra một ngụm khói, vỗ vai hắn rồi đi tới chiếc xe bên đường.
Hơn mười một giờ phố xá cũng trở nên vắng vẻ hơn, chỉ còn biển hiệu của một vài quán còn sáng, Hà Tâm Ý ngáp một cái lấy điện thoại dò tìm khoảng khách, thấy khá gần nhà nên y quyết định đi bộ về.
Không nghĩ tới mới đi vài bước đã bị Lâm Như Hứa kéo lại, hắn quàng tay qua vai y, nói với Tôn Bình Khang, "Cậu về với bọn Cao Phi trước đi, tôi đưa Tâm Ý về."
Tôn Bình Khang không nghĩ có gì bất ổn khi Lâm Như Hứa tiễn bạn học nam về nhà, vì thế cậu ta nhanh chóng đồng ý và quay đi.
Hà Tâm Ý và Lâm Như Hứa cùng nhau đi về, y cảm thấy tâm tình của Lâm Như Hứa có chút không tốt, mày hơi nhíu lại không biết đang suy nghĩ cái gì, "Cậu làm sao thế?"
Lâm Như Hứa không biết tại sao Hà Tâm Ý lại hỏi vậy, hắn nhìn y khó hiểu.
"Thấy tâm trạng cậu không tốt lắm."
"Tâm trạng không tốt à?" Lâm Như Hứa giả vờ thoải mái dang hai tay ra.
Lâm Như Hứa không muốn nhiều lời thì Hà Tâm Ý cũng không hỏi nữa, qua một lúc lâu sau hắn mới phá vỡ bầu không khí im lặng, "Đồ chơi của bọn họ rất bẩn."
Tuy rằng hắn không nói rõ nhưng Hà Tâm Ý biết Lâm Như Hứa đang nói bọn Tào Dần Kiều, "Bẩn thì bọn họ bẩn, cậu đừng đụng vào."
Hà Tâm Ý hiếm khi an ủi người khác, ngược lại Lâm Như Hứa vẫn cứ im lặng, y cảm giác hôm nay hắn vẫn luôn trầm mặc, giống như đang ức chế điều gì đó.
"Tôi không dám đụng vào."
Hà Tâm Ý không nói, y cảm nhận Lâm Như Hứa muốn kể và không cần y đáp lại, vì thế y sẵn lòng lắng nghe.
"Tôi đụng vào cũng không ai quản."
Đề tài này rất nặng nề, Hà Tâm Ý không biết mình phải nói gì nữa, vì thế chỉ nở nụ cười, trong giọng nói đều mang theo ý cười, "Tôi cũng không có ai quản."
Lâm Như Hứa không biết vì sao Hà Tâm Ý lại nói như vậy, rõ ràng hắn thấy y báo bình an cho người nhà, Hà Tâm Ý cũng thừa nhận là mẹ của mình, nhưng vì lý do nào đó Hà Tâm Ý cho hắn một cảm giác đồng cảm, hay là vì nụ cười của y quá đẹp nên hắn bị một câu hết sức bình thường an ủi đủ rồi.
Không hiểu sao tâm trạng của Lâm Như Hứa tốt hơn, "Nếu như không có ai quản vậy thì hôm nay chúng ta không về nhà!"
Hà Tâm Ý cũng cảm giác tâm tình của Lâm Như Hứa thay đổi, tuy rằng không biết vì sao nhưng câu nói chuyển đề tài của đối phương rất lợi hại, y không rõ tại sao không ai quản thì sẽ không về nhà, không ai quản cũng phải ngủ mà.
Bạn đang đọc bộ truyện Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt, truyện Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt , đọc truyện Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt full , Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt full , Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt chương mới