TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đêm hôm nay có mưa nhỏ, trong phòng ấm áp, Thẩm Huyền Quân đang ngủ ngon, đột nhiên ngực bị đá lia lịa, có thứ gì đó bên cạnh không ngừng xoay trái xoay phải không chịu yên. Y dùng tay lần mò một hồi, Vô Diện nửa đêm lên cơn sao? Bên gối trống trơn không có ai, y mang theo nghi hoặc xoay người ngủ tiếp, chưa được bao lâu lại bị đạp liên tục, giường như không muốn y nằm quay lưng lại.
"Vô Diện, có tin ta đạp đệ xuống giường không hả?"
Xuân Hoa bị âm thanh này đánh thức lật đật ngồi dậy chạy vào phòng, ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt nhìn lên giường. Nguyên Dương mở to mắt, tinh thần nghịch ngợm dồi dào, nằm ngọ nguậy không chịu yên, thấy có người thò đầu vào miệng oe oe vài tiếng.
Thẩm Huyền Quân đau khổ ngồi dậy trừng mắt sang bên cạnh: "Vô Diện, đệ... hả?
Y vỗ trán một hồi, cười khổ: "Quên mất phụ thân con đi mất rồi, giờ này còn chưa sáng con đã thức dậy nghịch ngợm."
Đứa bé không biết có nghe hiểu không, cố gắng lật người bò lên người y cào loạn xạ, mặt mày dần chuyển sang hờn giận.
Thẩm Huyền Quân hoảng hốt cười làm lành: "Ta sai rồi, ta sai rồi đừng mếu khóc, ta kể chuyện cho con nghe được không?"
Xuân Hoa cười híp mắt: "Công tử ngủ thêm đi, để nô tỳ ôm tiểu công tử cho."
"Không cần đâu, dặn nhà bếp nấu cháo đi." Thẩm Huyền Quân ôm đứa trẻ trước ngực mình, thắp đèn trong phòng sáng lên, rửa mặt xong dựa ghế mềm đọc sách cho nó nghe. Ai ngờ nhóc con này thổi ra hai cái bọt bóng ngỏ ý chuyện này quá chán nản, quẫy đạp đòi ra ngoài.
Thẩm Huyền Quân thở dài thườn thượt: "Trời còn sương lạnh con đòi ra ngoài làm gì? Đợi trời sáng ta dẫn con đi chơi, chúng ta ta đi câu cá được không?"
Nhóc con này nghe thế ngoan ngoãn ngồi im mở to mắt nhìn, y đang định nằm xuống tiếp tục đọc sách, ai ngờ nó trở mặt ngửa đầu khóc nấc lên, trong phòng vang lên từng trận ồn ào váng trời.
Trời sáng tinh mơ, trong vườn dâng lên trà nóng, bánh ngọt hoa quế thơm lừng, Thẩm Huyền Quân ôm đứa nhỏ mềm mại thơm tho trong ngực, nhướn mày: "Chịu cười rồi sao, có ai chưa tới canh tư đã ôm trẻ nhỏ đi ra quán ăn như ta không hả? Ăn uống no nê rồi, cảnh ngắm đủ rồi, giờ chúng ta về nhà được chưa?"
Nhóc con níu tóc y mắt vẫn nhìn lồ ng thỏ vừa có được, một chữ cũng chẳng nghe lọt. Xuân Hoa cười cười còn đang định nói gì đó, Thu Nguyệt đã chạy tới mặt mày khó coi: "Có người đến phủ náo loạn."
Xuân Hoa rót cho nàng ta ly trà, cười: "Ai to gan dám đến phủ tướng quân gây hấn?"
Thu Nguyệt uống một ngụm trà chưa đủ, nói chuyện hụt hơi câu được câu mất: "Có người bảo là vú nuôi của đứa trẻ, dắt theo một trai một gái đến phủ chúng ta khóc lóc ỉ ôi. Tướng quân và Viên Huyễn không có ở nhà, đứa bé này... bà Lục khó xử không biết có thật không? Bảo họ đưa bằng chứng, bà ta... bà ta nói tướng quân cướp đứa bé! Khóc lóc ầm ĩ than tiểu thư sinh khó rong huyết mất mạng, trước khi mất để lại một nửa miếng ngọc bội và đứa bé cho bà ta chăm sóc. Tướng quân không nể tình xưa cướp người, bà ta bán hết nhà cửa ruộng đất gom tiền chạy đến đòi công đạo. Xem xong ngọc bội, bà Lục chẳng nói chẳng rằng, nô tỳ hỏi mãi không có câu trả lời!"
Thẩm Huyền Quân giật nảy người, tai bỗng nóng phừng lên.
Thu Nguyệt nhìn sắc mặt y một hồi, nhăn nhó bảo: "Mảnh ngọc đó là đồ gia truyền, nếu bà ta có nó... có thể vị tiểu thư kia..." Nàng ta cúi đầu nhìn đứa bé, dứt khoát nói: "Tiểu công tử là của chúng ta không thể để bà ta giành được. Có điều bà ấy làm rầm rộ quá, bà Lục đành nhân nhượng cho bà ta vào phòng khách nghỉ ngơi. Nô tỳ đã tạt sang nói với Lục Đường mấy câu, hắn thề thốt tuyệt đối không có chuyện cướp người, có kẻ nhân lúc không có tướng quân ở nhà gây rối chúng ta!"
Thẩm Huyền Quân ôm đứa trẻ trở về, suốt đường đi y cảm thấy mọi thứ không ổn lắm. Nếu là giả, ai dám chống lưng cho bà ta đến quậy chứ? Nếu là thật...
Vừa bước vào sảnh, một bóng người nhảy nhào ra nhìn đứa trẻ trong tay y, mặt mày vui sướng: "Tốt quá, đứa bé vẫn còn khỏe mạnh."
Mắt bà ấy vẫn còn nhiễm đỏ, toàn thân nhếch nhác bụi bặm hẳn là đi đường xa tới chưa kịp rửa mặt nghỉ ngơi. Lúc bà ta ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt mang theo mấy phần thù địch. Xuân Hoa thấy không ổn lập tức chen giữa: "Bà đây là...?"
Ánh mắt bà Khương vẫn không rời Thẩm Huyền Quân, so với tưởng tượng của bà người này có ánh mắt sáng ngời, da dẻ trắng ngần nhưng phong thái đứng đắn, không hề yếu ớt như những tiểu quan bà từng gặp.
Đến khi cô gái đi theo rụt rè kéo áo bà Khương mới giật mình, nước mắt bỗng trào ra như suối: "Ta là người bên cạnh tiểu thư, trước khi cô ấy mất giao phó đứa trẻ này cho ta. Dạo trước bà già này bệnh nặng, công tử có ghé thăm, rốt cuộc cũng là máu mủ của mình, lẽ nào không cho cha con gặp nhau... nhưng, nhưng, nhưng tướng quân lại đòi bắt đứa trẻ đi! Khụ khụ, ta đây đã tuổi già sức yếu, trong người mang bệnh nặng, các ngươi đừng ỷ gia tộc hưng thịnh có quyền có thế mà ra tay chèn ép!"
Xuân Hoa không nắm bắt được tình hình, ngẩn người: "Cái gì?"
"Còn hỏi cái gì? Bích Yên tiểu thư số khổ, mất rồi không ai biết tới, chẳng ai thắp cho nén hương." Khí thế của bà Khương yếu dần đi: "Khi lìa đời, không có nổi mấy thước đất chôn cất..." Bà ta lia ánh mắt sang: "Mới có mấy năm... biết đâu chừng lúc còn qua lại đã có ý thay lòng, hoặc là bị người bên gối xúi giục, bỏ vợ bỏ con."
Thu Nguyệt giận lắm, hận không thể chạy lại cho bà ta một trận mắng chửi, rất lâu mới kìm lại được: "Bà nói bán nhà bán đất đến đây mà, tình nghĩa chủ tớ với nhau sao không dùng nó chôn cất tiểu thư nhà bà?"
Bà Khương "..."
Bà Khương khóc lóc không ngừng: "Ngay đầu đã khuyên tiểu thư đừng sa vào mật ngọt, tin tưởng mấy lời hứa hẹn ong bướm không đáng tin của đàn ông rồi mà. Tiểu thư nhà tôi số khổ, cô độc lẻ loi nhớ mong người không bao giờ trở về, hay tin có thai vui mừng biết bao, vậy mà người ta vô tâm hờ hững. Tiểu thư đau buồn chết tâm, vì đứa bé gắng gượng sinh con... mẹ con chưa nhìn mặt mấy lần đã cách biệt âm dương."
Tâm trạng Thẩm Huyền Quân nặng trĩu, y không biết bà ta, càng không biết Bích Yên. Nếu đứa bé này thật sự là con của cô ta, chuyện này đương nhiên do họ không đúng trước. Nhưng linh tính cho thấy, chuyện này nhất định không phải như lời bà ta than khóc.
Bà Lục từ bên trong đi ra, hắng giọng: "Không được nói bậy bạ, không có tướng quân ở đây, ai dám xác nhận đây có phải con ruột của tướng quân hay không? Bà ở thôn trang cũng từng chăm sóc Bích Yên tiểu thư, ta không tiện làm bà mất mặt. Lục Phi đã đi về thôn dò hỏi, đợi hắn quay về hãy nói tiếp. Tiểu công tử hôm nay thức sớm, mau đưa về phòng dỗ ngủ đi."
Thẩm Huyền Quân cảm nhận được bà Lục rất nhún nhường, khi nhắc đến Bích Yên, âm điệu mềm hẳn đi. Chỉ nói đến việc không tin tưởng đứa bé này là con của Vô Diện, chứ không hề phủ nhận Bích Yên và hắn từng có quan hệ yêu đương.
"Tiểu công tử đã quen được bà già này dỗ ngủ rồi, ấy, ấy các người mang nó đi đâu?" Bà Khương muốn chạy theo nhưng e ngại gia đinh trong phủ, ánh mắt hướng bà Lục đầy vẻ trách mắng: "Đợi Lục Phi quay trở về? Ý bà là ta thêu dệt mọi chuyện chạy đến đây gây rối? Tuổi của ta đã gần đất xa trời rồi, trong nhà không có người nối tiếp hương khói, giành được cho ai hưởng đây? Được, được, đợi hắn trở về các người phải nói cho rõ, khi xưa là ai ruồng bỏ tiểu thư nhà ta, là ai có con không nhận, phải nói rõ ràng hết thảy. Như Ý, chúng ta về phòng thôi."
Bà Lục thở dài, đợi đến khi bà Khương đi khuất, Xuân Hoa hoảng hốt kéo tay bà Lục hỏi rối rít: "Bà ta đang nói gì vậy ạ? Bích Yên là ai? Ai có con không nhận?"
"Ở ngoài đây không tiện nói chuyện, vào phòng trước đi."
Bà Lục đi trước, Thẩm Huyền Quân hít sâu lặng lẽ theo sau. Về đến phòng, Xuân Hoa chuẩn bị trà nước, Thu Nguyệt ôm một bụng khó chịu ôm cột tỏ ý muốn ở lại nghe. Bà Lục liếc sang, nàng ta hơi rụt cổ, vừa định lui binh chợt nghe giọng bà Lục vang lên: "Chuyện thời trẻ của tướng quân ta đây chẳng muốn khơi lại. Bà Khương trước khi vào thành đã làm ầm ĩ, e là có chuẩn bị mà tới."
Bạn đang đọc bộ truyện Khói Hoa Lãnh Cung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khói Hoa Lãnh Cung, truyện Khói Hoa Lãnh Cung , đọc truyện Khói Hoa Lãnh Cung full , Khói Hoa Lãnh Cung full , Khói Hoa Lãnh Cung chương mới