"Chú Lý, để Giang Tự ra đây đi, đi đăng kí với cháu, anh ấy nói muốn chúng cháu là người đầu tiên đăng ký..."
"Anh ấy đã nói..."
Vị cảnh sát đỡ tôi đi vào phòng cấp cứu lạnh thấu xương kia.
Giường bệnh lẻ loi trong phòng có gì đó nhô lên, bị một tấm vải nho nhỏ che lại.
Tấm vải trắng tinh đâm cặp mắt tôi đau đớn, trên cổ tay thò ra ngoài là dây thỏ trắng tôi đưa cho anh.
Chân tôi nhũn tới mức đứng không vững, nỗi đau trong lồ ng ngực nhấn chìm tôi.
Tôi giống như khúc gỗ bồng bềnh trong nước, tay run không chịu nổi, chậm rãi đưa tay ra kéo tấm vải trắng nặng ngàn cân.
Trên khuôn mặt đẹp trai ấy toàn là vết rách, bị xé tọa giống như màn hình chia năm xẻ bảy.
Sẹo trải rộng toàn thân như con rết, có vô số vết thương hở.
Vết thương sinh sôi từ đáy lòng, cái cảm giác đau không lời nào diễn tả đượng giống như ngàn vạn kim châm đâm trên người tôi.
Tôi lấy tờ giấy khám thai trong túi xách ra, hai tay tê cứng chết lặng nắm không nổi, nhặt lên rồi lại đánh rơi, cuối cùng tôi cũng có thể cầm chắc để trước mặt anh.
"Giang Tự, em mang thai rồi."
"Anh sắp được làm bố."
"Em không trách anh lỡ hẹn, chúng ta không kết hôn nữa, anh thấy được không?"
Nước mắt như vỡ đê rơi xuống vết thương của anh, tôi cúi người hôn vết thương đã được khâu lại trên trán anh.
"Giang Tự, em sẽ không tùy tiện nữa."
"Anh thấy được không!"
Vị cảnh sát già kéo tôi.
"Giang Tự! Anh đứng lên cho em!"
Anh từng nói sẽ nuôi em, đời này không hối hận.
Anh từng nói anh sẽ bình an quay về.
Anh từng nói chúng ta sẽ cử hành hôn lễ dưới cờ đỏ năm sao.
Giang Tự, anh lấy hết may mắn về đi, em không cần nữa.
Em không cần...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!