Điều hòa trong đồn cảnh sát khá lạnh, tôi chật vật ngồi trong phòng thẩm vấn.
Họ xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận của mình, rồi ngồi đối diện tôi.
Người thẩm vấn tôi không phải ai khác mà là bạn trai cũ của tôi, Giang Tự.
Tôi càng run hơn.
Ánh mắt dò xét của Giang Tự khiến tôi xấu hổ, giọng anh vẫn lạnh lùng như trước.
"Tô Dĩ, 24 tuổi, chưa kết hôn, nhà ở..."
"Đêm qua chúng tôi phát hiện dấu vân tay và DNA của cô trên chai nước khoáng ở hiện trường vụ án...
"Chủ khu nhà khai báo cô có sưu tầm nhiều tài liệu phạm tội. Trong nhà lại phát ra tiếng động kỳ lạ vào đêm khuya. Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án giết người mà chúng tôi đang điều tra."
"Đêm qua lúc hai giờ sáng cô đang ở đâu?"
Các câu hỏi dồn dập khiến hồn vía tôi bay lên mây.
Ánh mắt Giang Tự lạnh băng: "Thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống đối chỉ tăng thêm tội!"
Đầu óc tôi mơ hồ, cơ thể run rẩy đến ghế ngồi cũng rung theo.
Hai cảnh sát trước mặt tôi đen mặt, gân xanh trên trán hiện lên nhìn thấy rõ.
Lưng Giang Tự thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên anh đấm mạnh xuống bàn cái rầm.
"Tô Dĩ!"
"Mau thành thật khai ra!"
Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, lòng bàn nhớt nháp mồ hôi.
"Tôi... tôi nên khai cái gì?"
Tôi viết vô số tiểu thuyết, đề tài về cảnh sát, bác sĩ, học sinh thể dục đều có.
Nhưng tôi chưa gặp trường hợp thế này!
Tôi chỉ là đi tắm một cái thôi, mà tắm sao đến luôn cả đồn cảnh sát.
"Cô nói mình giết chồng, cô giấu anh ta ở đâu?"
Tôi!!!
Tròng mắt tôi suýt muốn bỏ nhà ra đi, giọng cứng cỏi hẳn lên: "Anh... nói bậy gì đấy!"
"Tôi làm gì có chồng mà giết..."
Dù miệng lưỡi lanh lợi, tôi cũng bị chuyện này làm cho sợ đến mức líu lưỡi.
"Không... không phải... tôi giết ai?"
Cảnh sát đứng bên cạnh tên Chu Xuyên trực tiếp ném một xấp tài liệu và đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi xuống.