Trước kia khi còn yêu nhau, ban ngày anh toàn làm bộ đứng đắn, chú ý tác phong vờ như không quen biết tôi, vừa đến tối liền biến thành sói, vô cùng đói khát.
Vì thế tôi bị giày vò miết, sau đó thật sự chịu không nổi tính chó của anh, hoảng loạn nói chia tay xong liền chuồn.
Giang Tự đè cái tay lộn xộn của tôi xuống, giận đỏ mắt, kiểu gì cũng phải hỏi ra ngô ra khoai.
“Ông đây có gì lớn?!”
Tôi trút hết bất mãn, bấm tay đếm kỹ.
“Tuổi lớn, người lớn, tính chó lớn, ngay cả Tiểu Giang...”
Những lời còn lại đều bị anh chặn lại.
Dưới ánh trăng, tấm màn nhăn lại, sô pha mềm mại lún sâu.
Đôi môi ấm áp của Giang Tự khẽ hôn: “Tay đừng lộn xộn.”
“...”
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Tôi cọ loạn trong lòng anh, đốt lửa bừa bãi: “Ai thế, không có mắt.”
Giang Tự tách ra bật dậy, biểu cảm căng thẳng mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Được, tôi đến ngay.”
Anh cúi xuống hôn tôi mãnh liệt: “Đồn cảnh sát có việc, tôi đi ra ngoài một chuyến, khi về sẽ tiếp tục tính sổ với em!”