TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Khi Tạ Kiều Ngữ nói mình phải rời đi thì Lục Cảnh Thần mặc âu phục màu xanh ngọc tiến tới, đề nghị đưa cô về.
Thấy tình huống không tốt, tay mắt Thẩm Miên lanh lẹ kéo Tạ Kiều Ngữ ngồi xuống ghế, còn mình ngồi ở vị trí lối đi nhỏ.
Ngay sau đó quay đầu nói với Lục Cảnh Thần: “Thật ngại quá! Chị Kiều Ngữ chỉ khách khí mà thôi, không thực sự phải đi, hy vọng Lục thiếu gia đừng hiểu lầm.”
Nhìn người phục vụ lại gần, Thẩm Miên bày ra nét mặt khó xử nhưng thanh âm lại nhẹ nhàng: “Lục thiếu gia, chúng tôi phải dùng cơm.”
Thời điểm Thẩm Miên nói chuyện với Lục Cảnh Thần, nàng vẫn luôn nắm chặt tay Tạ Kiều Ngữ, chỉ có như vậy mới có đủ dũng khí đối đáp cùng hắn.
Lục Cảnh Thần không dao động.
Hắn nhìn nam nhân ngồi đó thản nhiên tự rót rượu cho mình, dùng ánh mắt cảnh cáo Thẩm Tri Hành nên quản tốt em gái mình.
Nhưng tất cả đều bị Thẩm Tri Hành bỏ qua.
Thẩm Miên thấy Lục Cảnh Thần vẫn chưa chịu đi, còn người phục vụ đứng phía sau chần chờ không dám tiến lên, đành lên tiếng lần nữa: “Ngài chắn đường người khác rồi!”
Nháy mắt sắc mặt Lục Cảnh Thần càng lạnh hơn.
“Phốc!”
Một đạo cười nhạo vang lên, làm mặt Lục Cảnh Thần đen thui, nghiến chặt răng.
Thẩm Tu che miệng lại: “Ngượng ngùng, vừa mới nghĩ đến một chuyện cười.” Nói xong còn từ khe hỡ ngón tay tràn ra một tràn tiếng cười.
“.….”
Trên bàn cơm có bốn người nhưng chỉ một mình Thẩm Tri Hành còn biết bốn chữ ‘Thành thục ổn trọng’ viết thế nào.
Thẩm Tri Hành ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Thần, vững vàng bình tĩnh nói: “Lục tổng, hôm khác mời ngài ăn cơm.”
Thẩm Tri Hành cho Lục Cảnh Thần bậc thang đi xuống, Lục Cảnh Thần tức thời rời khỏi nhà hàng.
Chẳng qua thời điểm bước đi, ánh mắt nhìn Thẩm Miên nhiều thêm vài phần không rõ.
Cuối cùng Tạ Kiều Ngữ vẫn bồi anh em Thẩm gia dùng bữa.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Miên dùng lý do ‘Sợ Tạ Kiều Ngữ về một mình không an toàn’ kéo Thẩm Tri Hành đưa cô về nhà.
Thẩm Tu có việc nên người quản lý đến đón đi, nếu Thẩm Tri Hành cũng rời khỏi thì chỉ còn một mình Thẩm Miên, vì vậy rốt cuộc Thẩm Miên và Thẩm Tri Hành cùng tiễn Tạ Kiều Ngữ.
Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ ngồi ghế phía sau, Thẩm Tri Hành làm tài xế.
Cài đai an toàn, Thẩm Miên hỏi người bên cạnh: “Chị Kiều Ngữ, tài lái xe của anh hai em rất tốt, đặc biệt ổn định, không cần lo lắng vấn đề say xe.”
Tạ Kiều Ngữ khẽ gật đầu.
Xác thật cô hay bị say xe, nhưng tự mình lái thì không có cảm giác gì.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ cũng nhớ rõ, cô chưa bao giờ đề cập vấn đề này với Thẩm Miên, tại sao nàng lại biết?
Tạ Kiều Ngữ đang bận nghi hoặc lại nghe Thẩm Miên hỏi thêm: “Đúng rồi, chị Kiều Ngữ có bị say xe hay không?”
Thì ra cô tự mình suy nghĩ nhiều.
Thẩm Miên chỉ có tâm tư tỉ mỉ mà thôi, vậy mà mình lại nghi ngờ.
Tâm Tạ Kiều Ngữ nảy sinh áy náy, nhỏ giọng trả lời: “Có một chút.”
Thẩm Miên: “Vậy chị có muốn đổi qua ghế phụ không?” Như vậy sẽ gần anh hai thêm một bước.
Đây là mục đích chính khiến Thẩm Miên hỏi như vậy, nàng nghĩ Tạ Kiều Ngữ sẽ đồng ý nhưng không ngờ cô lại chậm rãi lắc đầu từ chối.
Thẩm Miên: Tại sao không tiến lên? Thẹn thùng sao?
Thẩm Tri Hành nhìn Thẩm Miên thông qua kính chiếu hậu, trừ bỏ người nhà, lần đầu tiên thấy Thẩm Miên quan tâm một người như thế, thậm chí lúc nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ luôn duy trì bộ dáng mềm mại vô lực, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề có lực tổn thương.
Kỳ thật Thẩm Tri Hành đã sớm phát hiện.
Thẩm Miên ở trước mặt Tạ Kiều Ngữ hoàn toàn là một người khác, nhưng cụ thể khác biệt chỗ nào, Thẩm Tri Hành vẫn chưa rõ, có điều trong lòng mơ hồ định vị: Thẩm Miên giống như con mèo nhỏ bị lạc cần người trợ giúp mà Tạ Kiều Ngữ chính là người đứng ra cứu lấy.
Thời điểm ở chung, Thẩm Miên luôn cẩn thận lấy lòng Tạ Kiều Ngữ, muốn trả ơn nên tìm kiếm mọi đề tài giúp cô vui vẻ.
Mà ở trước mặt Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên nhắc tới hắn và Thẩm Tu cũng giống như nhắc đến hai con mèo khác đang rất cần được cứu trợ…
Thẩm Tri Hành nâng khóe miệng, cười nhạo sao lại tự mình so sánh bản thân giống con mèo bị lạc.
Tầm mắt Thẩm Tri Hành dời lên người Tạ Kiều Ngữ, thấy đôi mắt cô vẫn luôn nhìn Thẩm Miên, lẳng lặng nghe em gái nói chuyện.
Hắn nghiêng tai lắng nghe Thẩm Miên đang cùng Tạ Kiều Ngữ thảo luận hiện giờ nam minh tinh nào soái khí nhất.
Thẩm Tri Hành: “….” Tạ Kiều Ngữ vậy mà cùng Thẩm Miên nói vấn đề này?
Nhưng người nói chủ yếu vẫn là Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ chỉ cười doanh doanh nhìn nàng khen người này rồi tới người kia, có đôi khi gật đầu nhẹ biểu thị mình đồng tình.
Xe rời khỏi nhà hàng, Thẩm Tri Hành vừa đánh tay lái, vừa lên tiếng đánh gãy người nào đó không ngừng lải nhải: “Tạ tiểu thư đang ở đâu?”
Nghe Thẩm Tri Hành hỏi, Tạ Kiều Ngữ mới dời tầm mắt khỏi người Thẩm Miên, trả lời: “Khách sạn Hoa Quang.”
Thẩm Miên kinh ngạc: “Khách sạn?”
“Thời gian qua chị Kiều Ngữ vẫn ở khách sạn sao?”
“Ân.”
“Tại sao không thuê nhà?” Hoặc… Mua một căn? Thẩm Miên biết, chỉ cần Tạ Kiều Ngữ muốn thì dễ dàng có trong tay.
“Tìm nhà rồi chuyển chỗ quá phiền toái.”
Thật ra, Tạ Kiều Ngữ vừa dọn khỏi Tạ gia, chưa kịp tìm chỗ nên tạm thời ở khách sạn, ai biết mới được một ngày Tạ Trị đã tìm tới nơi.
Trong kế hoạch cô phải dọn vào Lục gia, cho nên không dành thời gian tìm kiếm.
Nhưng hiện giờ Tạ Kiều Ngữ không muốn tới nhà Lục Cảnh Thần, cô giơ giơ mi, trong lòng bắt đầu tính toán đoạn đường tiếp theo.
Khi Thẩm Miên hỏi câu đó cũng đoán được nguyên nhân bên trong, vì giải quyết nỗi lo về sau, Thẩm Miên buột miệng thốt ra: “Vậy em tìm giúp, chị Kiều Ngữ thấy sao?”
Hình như sợ Tạ Kiều Ngữ từ chối, Thẩm Miên nhanh chóng vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm đi chị Kiều Ngữ, giao cho em là lựa chọn sáng suốt, em bảo đảm nhanh chóng tìm một căn thật tốt, chắc chắn chị sẽ hài lòng.”
Tạ Kiều Ngữ quay đầu nhìn Thẩm Miên, thấy nữ sinh trước mặt nghiêm túc nên gật đầu: “Hảo!”
Tạ Kiều Ngữ đáp lời kèm theo ý cười trên mặt làm lòng Thẩm Miên bang một tiếng, nàng làm tất cả chỉ vì ngăn cản không để Tạ Kiều Ngữ liên hệ với Lục Cảnh Thần…
Giờ khắc này, lòng Thẩm Miên ngoại trừ áy náy thì còn một nguyện vọng chính là muốn giúp Thẩm Tri Hành thành công theo đuổi Tạ Kiều Ngữ.
Chỉ có như vậy, nàng mới triệt để yên tâm.
Thẩm Miên hoàn toàn không biết một câu nói của mình làm hai đương sự ảnh hưởng khá nhiều.
Thẩm Tri Hành: Con mèo lớn phải bắt đầu giúp em gái tìm nhà cho ân nhân.
Tạ Kiều Ngữ: Tiểu sủng vật đau lòng mình, có nên mua gì đó xem như khen thưởng không?
- -----------------------
Nhà nhanh chóng tìm được.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ, truyện Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ , đọc truyện Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ full , Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ full , Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ chương mới