TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thẩm Miên không biết nên nói gì, cũng may có người gõ cửa, đúng lúc giúp nàng giải vây.
Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên còn mặc áo ngủ, bỏ ly sửa xuống bàn nói: “Để chị mở cửa.” Nàng gật đầu không quan tâm người tới là ai, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cửa được mở từ bên trong, giương mắt nhìn người có tóc màu xám bạc muốn bước vào phòng, nhưng người nọ thấy Tạ Kiều Ngữ liền dừng bước.
Người tới là Thẩm Tu, vốn dĩ hôm nay muốn đưa Thẩm Miên đi thi nhưng lại có hoạt động đột xuất, cho nên hắn tới thông báo đã chuẩn bị xe đưa nàng tới trường.
Thẩm Tu tưởng người mở cửa là Thẩm Miên, nhưng vừa thấy Tạ Kiều Ngữ, từ nội tâm phát ra kinh ngạc hỏi: “Tạ lão sư? Tại sao cô ở chỗ này?”
Tạ Kiều Ngữ cũng không ngờ người tới là Thẩm Tu, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn.
Mới vừa thu liễm tâm tư chuẩn bị đáp lời, Thẩm Tu đã thay nàng tự hỏi tự đáp.
Thẩm Tu vuốt tóc mái, đầu tiên là quan sát Tạ Kiều Ngữ vài giây, sau đó nâng tay vuốt cằm, khẳng định: “Tạ lão sư không cần trả lời, tôi đã đoán được.”
Tạ Kiều Ngữ nghẹn trong lòng đồng thời nhíu mày: Đương sự còn không biết nguyên nhân mình đến đây? Thẩm Tu làm sao biết được!
Tiếp theo Thẩm Tu bày ra dáng vẻ nghiêm túc đầy kính trọng, bội phục nói: “Tạ lão sư đúng thật tận tâm.
Tuy chỉ dạy Tiểu Miên hơn một tháng nhưng xem ra lão sư và Tiểu Miên có tình cảm rất tốt, nhưng đây chỉ là cuộc thi nho nhỏ, vậy mà Tạ lão sư lại dành thời gian đến G thị.”
Tạ Kiều Ngữ: “…”
Não Thẩm Tu xoay chuyển đúng nhanh… Tạ Kiều Ngữ không dám khen tặng, nhưng cũng đủ để cô hiểu thêm về anh ba này của Thẩm Miên.
Thẩm Tu trước màn ảnh là soái ca cao lãnh, kiệm lời nhưng bộ dáng chân thật thì…
Ân, không hổ là anh trai Thẩm Miên.
Thấy Tạ Kiều Ngữ trầm mặc không nói, Thẩm Tu không biết mình suy đoán đúng không, ho nhẹ hỏi: “Tạ lão sư tới giúp Tiểu Miên ôn tập?”
Tạ Kiều Ngữ thấy ánh mắt đối phương nghiêm nghị, trong lòng không một chút áy náy, lỗi lạc gật đầu: “Không sai.”
“Vất vả!” Thẩm Tu trưng ra biểu tình mình đã đoán đúng đi vào phòng, nhìn một vòng nói: “Tiểu Miên đâu?”
Thẩm Miên không nghe rõ đoạn đối thoại giữa Thẩm Tu và Tạ Kiều Ngữ nhưng khi Thẩm Tu vào phòng hỏi thì nàng nghe rất rõ, nhanh chóng phun kem đánh răng, nói lớn: “Anh, em đang rửa mặt.”
Tạ Kiều Ngữ mời Thẩm Tu cùng nhau dùng bữa sáng, chờ đem đồ ăn nuốt xuống, giơ giơ bánh quẩy trên tay, quay đầu nói với Tạ Kiều Ngữ: “Xe đưa tới trường thi đậu sẵn dưới lầu, tôi còn có việc đi trước.”
Tạ Kiều Ngữ gật đầu: “Công tác suông sẻ.”
Chờ Thẩm Miên làm ăn uống xong, thời gian cách giờ thi còn một tiếng, hai người tới trường vẫn còn dư một ít thời gian.
Cùng nhau xuống lầu, tụ họp với Lư Tiến và Vu Cố.
Hai người Lư Tiến thấy bên cạnh Thẩm Miên xuất hiện thêm một người nên có vài phần nghi hoặc.
Người nọ cao hơn Thẩm Miên mấy cm, tóc xoăn nhẹ, khi cô nâng tay vuốt tóc, chiếc nhẫn khi cương rực rỡ ở ngón tay út khiến động tác càng thêm ưu nhã, bông tai lắc lư nhẹ nhàng theo từng bước cô chuyển động.
Trên người là bộ tây trang hưu nhàn màu vàng nhạt, chân mang đôi giày cao gót, đơn giản hào phóng đúng chuẩn chất ngự tỷ trong truyền thuyết, gần như thu hút toàn bộ người có mặt trong đại sảnh.
Nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Miên, chuyên chú và thâm tình.
Cô không để ý mọi người nhìn mình, mà giơ tay giúp Thẩm Miên vén lại tóc.
Quá trình di chuyển, Thẩm Miên cũng thường xuyên ngửa đầu nói gì, cô luôn tươi cười sủng nịch, xoa xoa đỉnh đầu nàng.
Tất cả đều cho rằng các nàng là chị em.
Lư Tiến và Vu Cố cũng nghĩ như vậy.
Đến khi Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ đi tới trước mặt bọn họ, hai người Lư Tiến mới nhìn rõ dung mạo Tạ Kiều Ngữ.
Vu Cố nhịn không được tò mò, hỏi: “Thẩm đồng học, vị này là chị của trò sao?”
Thẩm Miên giương mắt nhìn về phía Tạ Kiều Ngữ, lại thấy hai tròng mắt cô ôn nhu nhìn mình chằm chằm, hình như muốn chờ đợi xem nàng trả lời như thế nào.
Thẩm Miên thu hồi tầm mắt, có chút lười phải giải thích quan hệ giữa nàng và Tạ Kiều Ngữ, nhìn họ trả lời: “Ân, chị của em, Tạ Kiều Ngữ.”
Vu Cố nghe Thẩm Miên nói lập tức hướng Tạ Kiều Ngữ tươi cười: “Xin chào chị, em là đồng học của Thẩm Miên - Vu Cố, cũng là thí sinh thi cùng bạn ấy.”
Tạ Kiều Ngữ gật đầu: “Xin chào!”
Thẩm Miên thấy Lư Tiến đứng một bên, giới thiệu với Tạ Kiều Ngữ: “Lư lão sư là người dẫn dắt em trong cuộc thi này.”
Tạ Kiều Ngữ theo Thẩm Miên chỉ dẫn, lịch sự vươn tay tới: “Lư lão sư! Xin chào!”
“Xin chào Tạ tiểu thư!” Lư Tiên bắt tay Tạ Kiều Ngữ chào hỏi.
Buông tay ra, Lư Tiến cười ha ha: “Được rồi, chúng ta mau tới trường, đừng để muộn.”
Nói xong bốn người cùng tiến ra ngoài.
Sau khi lên xe, Vu Cố đưa cái túi hắn luôn cầm cho Thẩm Miên, quan tâm nói: “Thẩm đồng học, cậu ăn sáng chưa? Mình có chuẩn bị cho cậu ly cháo và một quả trứng gà, còn nóng cậu ăn đi.”
Thẩm Miên từ chối: “Mình đã ăn sáng!”
Vu Cố kiên trì không ngừng: “Vậy cũng có thể cầm, chờ đói bụng rồi ăn.”
Thẩm Miên có chút khó xử, nàng thật sự không đói bụng, nhưng lại không biết từ chối thế nào.
Đang tự hỏi đối sách liền nghe Tạ Kiều Ngữ gọi nàng: “Tiểu Miên.”
Thẩm Miên nhìn lại: “Chị Kiều Ngữ.”
Tạ Kiều Ngữ không biết mang mắt kính từ khi nào, kim sắc vô khung, phối hợp với tây trang trên người, mọi thứ quá mức hoàn hảo khiến người khác không thể thốt nên lời.
Chỉ nghe Tạ Kiều Ngữ nói: “Lúc nãy không phải nói có đề không hiểu sao? Em lấy ra, chị giảng cho em.”
“Nga… Hảo.” Thẩm Miên lấy máy tính bảng đưa qua trước mặt Tạ Kiều Ngữ, quay đầu nói với Vu Cố: “Cám ơn cậu nhưng mình không đói bụng.” Tiếp theo sợ Vu Cố vẫn kiên trì, vừa dứt lời lập tức xoay qua nhìn Tạ Kiều Ngữ.
Vu Cố cười nói không có gì, thu hồi tay.
Trong lúc nhất thời trong xe chỉ còn âm thanh Tạ Kiều Ngữ cẩn thận giảng giải cho Thẩm Miên.
Cuộc thi chia làm ba buổi, sáng hôm nay, buổi chiều, và sáng ngày mai, hoàn thành xong có thể rời đi.
Hai buổi thi trong ngày cách nhau chỉ hơn một tiếng.
Cho nên sau khi thi xong rất nhiều người không rời khỏi mà tìm nhà hàng gần trường ăn uống, chờ đến giờ thi tiếp theo.
Sau khi Thẩm Miên và Vu Cố đi vào trường, Lư Tiến cũng biến mất không thấy tăm hơi, còn Tạ Kiều Ngữ ở lại trong xe chờ Thẩm Miên.
Một tiếng sau…
Tạ Kiều Ngữ đánh giá thời gian Thẩm Miên ra, cô xuống xe đi qua tiệm trà sữa bên kia đường mua cho nàng ly trà sữa lạnh, ngay thời điểm Thẩm Miên nhảy nhót quay trở lại, cô đưa qua nháy mắt hỏi: “Thi thế nào?”
Thẩm Miên uống một ngụm, cảm thụ lạnh lẽo sảng khoái lan tràn khắp khoang miệng, nói: “Em thấy rất tốt, hơn nữa đề chị giảng cho em lúc nãy là mấu chốt, em làm vô cùng thuận lợi.”
Tạ Kiều Ngữ cười nói: “Tuyệt lắm!”
Thẩm Miên có chút thẹn thùng, trái phải dời lực chú ý, phát hiện không thấy Lư Tiến: “Lư lão sư đâu?”
Tạ Kiều Ngữ khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Lúc này Vu Cố cũng đi tới bên cạnh xe.
Thẩm Miên thấy Vu Cố, nói: “Vu đồng học, không phải Lư lão sư muốn mời cậu ăn cơm sao? Cậu đi tìm lão sư đi.
Mình phải đi ăn với chị Kiều Ngữ.” Nàng đã tìm hiểu, gần đây có một nhà hàng ăn rất ngon.
Thẩm Miên nói xong phất phất tay với Vu Cố: “Chúng tôi đi trước, gặp lại sau.”
“Ai…” Vu Cố muốn gọi Thẩm Miên lại, nhưng trước khi rời đi Thẩm Miên luôn tập trung nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ, căn bản không nghe Vu Cố gọi nàng.
Nhà hàng Thẩm Miên muốn đến cách không xa, khoảng chừng 500 mét, có lẽ vì hai người vừa đi vừa nói chuyện nên rất nhanh tới nơi.
Nhà hàng được bài trí theo phong cách Trung cổ, hoàn cảnh tao nhã.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ, truyện Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ , đọc truyện Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ full , Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ full , Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ chương mới