TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lại một học kì mới đến, hội học sinh theo thường lệ cử hành hội nghị tập thể. Ba lãnh đạo lão làng chỉ còn làm nửa năm trước nhiệm kỳ mới. Phùng Kiệt tựa hồ khua chuông gõ mõ bắt tay chuẩn bị. Sau khi kết thúc hội nghị ngoài Lục Khởi còn có vài thành viên được anh ta giữ lại.
Lâm Niệm Không, Thường Toàn, Trầm Dương Dương, tính cả Lục Khởi, nhìn qua một lượt đều thấy đây là những nhân tài của khoa tin học.
"Thực ra, anh có một ít chuyện vẫn muốn cùng mọi người thương lượng một chút. Khổ nỗi không có cơ hội, nhân dịp lần này mời các em ăn bữa cơm, các học đệ học muội nhất định phải nể mặt học trưởng già này nha."
Gia cảnh Phùng Kiệt cực tốt, là con nhà phú quý hiếm thấy có hoài bão. Anh vóc người vừa phải khuôn mặt hiền lành, học ở đại học C ba năm giải quyết các mối quan hệ như cá gặp nước. Liên hoan lần này, trong lòng những người được giữ lại khái đều rõ, biết anh ta muốn nói cái gì.
Đây coi như là một dạng của cành ô-liu, tuy rằng không biết gia nhập công ty của vị công thử nhà giàu trước mắt này có thể mang đến khoản thu nhập cực đại hay không, nhưng phía sau có nhà họ Phùng chống lưng cùng mặt mũi của hội trưởng hội học sinh, như trước có không ít người tranh nhau mà giành giật.
Đại học C ngầm chấp nhận học sinh có thể ra ngoài tìm việc, trên căn bản đến năm thứ hai đại học, một nửa là thuộc về kỳ thực tập, hoạt động tự học buổi tối đều sẽ hủy bỏ. Thời gian rảnh tương đối khá nhiều, Phùng Kiệt ngay ở năm thứ hai đại học ở bên ngoài mướn một văn phòng, tính cả anh ta cùng vài bạn học cùng khóa, bước đầu quy mô đã hình thành.
Nơi tổ chức liên hoan là tại nhà hàng cao cấp, qua ba tuần rượu bầu không khí dần nóng lên, Trầm Dương Dương cùng Lục Khởi đều biết, không nhịn được thấp giọng nói:
"Hội trưởng đây là muốn lôi kéo chúng ta cùng gây dựng sự nghiệp đây mà. Nhưng đâu có đơn giản như vậy, phần mềm công nghiệp vốn là khó thực hiện. Mấy bá chủ như I.M với Trí Viễn đã kiểm soát ngành game tới không còn chỗ trống, người mới chui vào chỉ sợ khó càng thêm khó."
Năm thứ hai đại học, không ít người muốn tiếp tục học chuyên sâu, nếu như đem thời gian lãng phí thời gian ở một kế hoạch mơ hồ không biết thành công hay không, rất nhiều người đều không muốn.
"Trên đời đâu có chuyện đơn giản như vậy. Nếu không thành công thì không nói làm gì, nhưng nếu thành công, khoản thu nhập không thể nào tưởng tượng được."
Lục Khởi nghĩ thầm tập đoàn Trí Viễn không phải là gia đình của Phùng Kiệt sao, có chỗ dựa thích hợp, có thất bại cũng không phải không có chỗ nào để đi, thiệt thòi cũng chỉ thiệt thòi cho Phùng Kiệt, bọn họ cũng chỉ tổn thất chút thời gian và sức lực.
Hắn cúi đầu, đảo ly rượu trong tay, chất lỏng mỹ lệ phản chiếu ánh mắt hắn, so với dĩ vãng tựa hồ có thêm chút gì đó.
Phùng Kiệt chưa bao giờ tự cao tự đại, nên nhanh chóng hòa đồng với mọi người. Trong lúc nói chuyện, nói rõ tầm nhìn của công ty trong tương lai năm năm tới, từng chữ từng câu đều trúng đích, cũng sẽ không khiến người cảm thấy đó là mơ tưởng xa vời.
"Anh biết đây là một con đường khó khăn, cha của anh cũng cho là anh hồ đồ, nhưng anh lại khăng khăng không tin!"
Phùng Kiệt giơ chén rượu, tầm mắt đảo qua những người đang ngồi.
"Đại học C có nền giáo dục hàng đầu, từ đó tới nay, vô số học sinh tốt nghiệp đi vào xã hội, không phải ai cũng có tiền đồ, nhưng cũng không thiếu nhân tài vượt trội."
Trong lời nói mang một chút kích tướng, mọi người lòng đều có chút vui sướng, anh bỗng nhiên lại chuyển đề tài.
"Bọn họ đều nói anh trẻ tuổi nóng tính, trẻ tuổi ngông cuồng, tưởng rằng mọi chuyện quá đơn giản, dường như người trẻ tuổi nên trải qua khó khăn mới có thể trưởng thành, nghe như không có sự giúp đỡ của họ hàng thì không nhích nổi nửa bước, mà ngày hôm nay, cái bàn này tụ tập những nhân tài ưu tú nhất của đại học C —— "
Phùng Kiệt để ly rượu xuống, ngón tay dùng sức siết lấy cạnh bàn, trên người có một loại khí chất, chỉ thuộc về thiếu niên nhiệt huyết phấn đấu.
"Phùng mỗ bất tài, tuy rằng không có tiền đồ gì, bất quá anh nói thật, anh cũng muốn va chạm với đời. Dù sao người trẻ cũng sẽ có nơi thuộc về người trẻ. Nhà anh giàu, cũng có chút tiền dơ, không nhiều, cũng đủ chống đỡ cho chúng ta trong giai đoạn đầu tập trung vào thành phẩm. Anh bỏ tiền, các em bỏ sức, bên ngoài trả lương thế nào, anh trả các em không thiếu một xu!"
Anh ta có tài ăn nói như mấy tên bán hàng đa cấp, nắm chặt lấy một tia nhiệt huyết cùng nhiệt tình phấn đấu trong lòng của thiếu niên, cùng với dã tâm khát vọng nổi bật hơn người, thiên thời địa lợi nhân hoà đã được chuẩn bị, thành công của đời trước tựa hồ cũng không phải là điều gì khó chấp nhận.
Bên ngoài đèn đuốc sáng chói, từ cửa sổ nhà hàng ở trên cao nhìn xuống, thấy người người nối gót, vai sát vai lui tới không ngừng, dòng xe như nước chảy, mọi người cùng nhau nâng chén, trên tấm kính trong suốt phản chiếu từng gương mặt hăng hái, bọn họ cùng nói:
"Kính Phùng tổng!"
Phùng Kiệt lắc đầu, cười nâng chén.
"Không, kính tương lai của chính mình!"
Một đoạn súp gà cho tâm hồn thao thao bất tuyệt trước đó, Lục Khởi một chữ đều không nghe, câu nói này không biết vì sao kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của hắn, hắn cùng mọi người lần thứ hai nâng chén, lần này âm thanh lại có chút cẩn trọng hơn.
"Kính, tương lai của chính mình."
Tương lai là cái gì, ai cũng không nói chính xác được, so với người khác, Lục Khởi trời sinh thành thục hơn, hắn chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào như vậy, cũng không có như vậy khí phách ngông cuồng, suy nghĩ kỹ một chút, đời trước sống thực sự vô vị.
Phùng Kiệt lập công ty tên là M&E, tại sao đặt cái tên này, hàm nghĩa trong đó có thể chỉ có anh ta biết, ngược lại anh cũng không giải thích với mọi người. Những người này nằm trong những khoa khác nhau, thiết kế hoạt hình, thiết kế phần mềm mỗi người đều được phân công rõ. Theo ký ức đời trước, Lục Khởi xem như là nền tảng kỹ thuật vững vàng, Phùng Kiệt cũng coi trọng hắn nhất, viết code chương trình lẫn vẽ cả logo công ty.
Hắn không cảm thấy mình chịu thiệt một chút nào, ngược lại có ông Phùng cấp tiền, muốn làm cái gì mà không được.
Lục Khởi đúng giờ và địa điểm, thứ hai đến thứ sáu liền ở trường học hoặc công ty, cuối tuần trở về ổ nhỏ cùng Hoắc Minh Sâm lăn giường, bận rộn mà phong phú.
"Mẹ nó chứ, tên Phùng Kiệt đó hắn dám cạy góc tường nhà ông."
Hoắc Minh Sâm đá chân Lục Khởi, liếc mắt nhìn, tựa như cười mà không phải cười.
"Giỏi đấy, nói rõ là tốt nghiệp vào làm công ty tôi, nhanh như vậy lâm trận bỏ chạy, tôi năm nhất còn chưa xong đây."
Lục Khởi ngồi ở đầu giường, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ ghi chép trên đầu gối, bắt được chính xác chân người nào đó đang lộn xộn.
"Thì em vào Hoắc thị, sau đó an bài cho tôi, tôi lập tức đạp Phùng Kiệt qua với em."
Hoắc Minh Sâm cũng tính là tuổi đã lớn, cũng không muốn bị sự nghiệp trói buộc trụ, mấy câu nói cả Lục Khởi như điểm trúng tử huyệt, cậu tức giận đến mài răng, cười lạnh thành tiếng, cuối cùng nhịn không được nhào tới cắn hắn một miếng, hung tợn nói:
"Tra nam!"
"Trai không hư gái không yêu."
Lục Khởi bình tĩnh, lấy đức báo oán hôn lại cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm, truyện Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm , đọc truyện Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm full , Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm full , Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm chương mới