Thiệu Từ Tâm sau khi mơ hồ chịu sự quan tâm bác ái chúng sinh của Bồ Tát, rốt cuộc cũng chọn nhẫn xong.
Nàng chọn một đôi nhẫn cưới độc đáo mới mẻ, hào phóng tinh mỹ, thực phù hợp thẩm mỹ Ôn Chi Hàn
Hai người ăn nhịp với nhau.
Chọn xong sau đó là đi ăn bữa tối.
Ngồi ở trong xe, Thiệu Từ Tâm lấy ra nhẫn cưới đoan trang.
Đời trước nhẫn cưới đối với nàng có ý nghĩa sâu nặng, bao hàm nàng đối với cuộc hôn nhân này vô cùng yêu thích, vô cùng hy vọng.
Một đời này nhẫn cưới ở trong lòng bàn tay nàng lại nhẹ đến giống lông chim, không có bất luận cái gì ý nghĩa, gần như là một cái trang trí phẩm thôi.
Không có trường hợp cầu hôn.
Không có tình yêu nồng nhiệt.
Thực bình đạm, cũng thực tự nhiên, ít nhất cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau nàng sẽ không cảm thấy hít thở không thông.
Vì thế nàng thong dong mà mang lên chiếc nhẫn này, vì để nhắc nhở chính mình, cũng vì tương lai chính mình dệt hoa trên gấm.
Nàng sẽ không lại dừng bước, dậm chân tại chỗ như đời trước, nàng muốn tiếp tục nỗ lực, phải được càng nhiều vinh quang.
Con nít mới lựa chọn, thị hậu hay ảnh hậu cùng với vinh dự đang chờ nàng, người lớn như nàng tất cả đều muốn.
Đi được xa, đứng trên cao, mới có tự tin đối mặt hết thảy.
Nàng vừa lòng mà nhìn tay chính mình, vừa nhấc mắt liền phát hiện Ôn Chi Hàn đã không biết ở khi nào đem nhẫn mang lên.
Kích cỡ thích hợp, phong cách thiết kế độc đáo, đeo ở ngón tay như ngọc của Ôn Chi Hàn, hoàn mỹ đến mức dường như chiếc nhẫn này trời sinh chính là vì cô mà chế tạo.
"Đẹp." Thiệu Từ Tâm không keo kiệt ca ngợi cô: "Rất xinh đẹp."