Chu Hồng và Chu Dịch đang ngồi trên ghế nhỏ, khom lưng kiểm tra cá trong thùng.
Chỉ cần nhìn bóng lưng, Thiệu Từ Tâm cũng có thể cảm nhận được niềm vui của Chu Hồng.
Lúc này, tự nhiên nàng thấy hơi vui.
Chu Hồng gặp được một người chồng tốt.....
Nàng quay đầu lại nói với Ôn Chi Hàn: "Cũng may hai chúng ta không cần phải bưng cái thùng nặng như thế, nếu không sẽ đói chết mất. Đi thôi, chúng ta đi về nào."
"Vợ mệt không? Nếu mệt thì đưa cần câu cho em."
Ôn Chi Hàn không đưa cần câu cho nàng, mà giơ tay nắm lấy bàn tay nàng đưa ra, đan vào nhau rũ bên hông: "Chị không mệt."
Mặc dù đây là quay chương trình, nhưng đối với cô, điều quan trọng hơn là tận dụng cơ hội để hẹn hò với Thiệu Từ Tâm và tạo ra những lần đầu tiên không giới hạn.
Lần đầu tiên đi dạo cùng nhau, tổ chức sinh nhật bất ngờ đầu tiên, chuyến đi cắm trại đầu tiên...
Rất vui và rất thư giãn.
Thiệu Từ Tâm cong môi và mỉm cười với cô.
Ngay tại hai người chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Chu Hồng: "Thiệu Từ Tâm, cô chờ một chút!"
Hai người dừng bước, ăn ý quay đầu lại.
Chu Dịch đang vẫy tay với họ, còn Chu Hồng thì lúng túng nói: "Chúng tôi muốn đưa hai người một ít cá."
Có qua có lại.
Ôn Chi Hàn vừa mới giúp bọn họ dựng lều, tặng hai người mấy con cá cũng là chuyện nên làm.
Nếu không để hai người này tay trắng trở về, sau đó bị người khác so đo... Thật là quá thảm.
Chu Dịch cũng khuyến khích cô ấy làm như vậy.
Có vay có trả, có đến có đi, đôi bên đều có công góp nên tình bạn không khó.
Thiệu Từ Tâm chớp mắt, sau đó quay sang nhìn Ôn Chi Hàn, dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô.
Ôn Chi Hàn dịu dàng nói: "Đây cũng là ý tốt của họ."
Cô phát hiện ra rằng mặc dù Chu Hồng thường âm dương quái khí với Thiệu Từ Tâm, nhưng bản chất của cô ấy không xấu, và cô ấy cũng không làm hại ai, không có gì lạ khi Thiệu Từ Tâm trước đây rất nhẫn nhịn cô ấy.
Kể từ lần cuối cùng họ hướng dẫn kỹ năng diễn xuất cho họ, mối quan hệ của họ đã được cải thiện một cách vi diệu.
Có thêm một người bạn tốt hơn có thêm một kẻ thù.
Với sự khuyến khích của Ôn Chi Hàn, Thiệu Từ Tâm không nói hai lời xách cái xô đi qua.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Chu Hồng, tặng kèm một nụ cười ngọt ngào: "Một con là đủ rồi, cảm ơn thầy Chu, cảm ơn Hồng Hồng."
Chu Hồng cả người nổi da gà khi bị gọi như thế: "......"
Nếu tôi có tội, pháp luật sẽ trừng phạt tôi, mà không phải để tôi nghe Thiệu Từ Tâm gọi tôi là Hồng Hồng!
...
Thiệu Từ Tâm nắm lấy tay Ôn Chi Hàn, bưng thùng đựng ba con cá đi trở về.
Khu rừng đầy màu xanh, với quang ảnh lốm đốm.
Thỉnh thoảng có côn trùng và chim chóc, làn gió trong veo, tiết trời rất dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!