Nhìn ngoài cửa sổ dần dần rút ngắn khoảng cách, Thiệu Từ Tâm không khỏi bắt đầu hoảng sợ.
Nàng biết rằng mình nên điều chỉnh tâm lý và nhìn nhận những danh hiệu và giải thưởng một cách lý trí và bình tĩnh.
Số mệnh đã được sắp đặt, không nên cưỡng cầu làm gì, nhưng thời điểm này, lại khó có thể bình tĩnh.
Con người có những mong muốn, kỳ vọng và khao khát được khẳng định.
Nàng không phải là người cho đi một cách âm thầm và không mong nhận lại điều gì.
Nàng rất khoa trương, tốt là tốt, xấu là xấu, nhất định phải có người nói cho nàng biết và cho nàng động lực để tiến lên.
Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là động lực thúc đẩy sự nghiệp diễn xuất của nàng.
Kiếp trước nàng không đạt được, tự nhiên hy vọng kiếp này đạt được, như vậy sự nghiệp kiếp này của nàng thêm ánh hào quang.
Nàng im lặng hồi lâu, âm thầm tự trấn an mình nhưng không được.
Gần như là phản ứng theo bản năng, nàng lập tức nghĩ đến Ôn Chi Hàn, khi
định thần lại thì đã bấm vào giao diện trò chuyện của Ôn Chi Hàn.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Chi Hàn, tự nhiên em thấy hơi sợ......
Nàng thú nhận tâm trạng của mình rất thành thật.
Nàng đang mong đợi sự an ủi của Ôn Chi Hàn, nàng cần sự an ủi của Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn tình cờ rảnh rỗi và trả lời nhanh chóng.
Một hoặc hai giây sau khi tin nhắn được gửi đi, một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình của Thiệu Từ Tâm.
[ Bà Thiệu xinh đẹp ]: Sợ cái gì?
[ Thiệu Từ Tâm ]: Sợ lại không đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sợ mình vẫn không làm được......
Sau khi gửi đi những lời ủ rũ này, này thấy trạng thái WeChat của Ôn Chi Hàn thay đổi liên tục.
Một lúc sau, tin nhắn của Ôn Chi Hàn lần lượt xuất hiện trên màn hình, mỗi tin nhắn đều là tin nhắn thoại, chờ nàng bấm vào.
Thấy vậy, Thiệu Từ Tâm lấy tai nghe ra và đeo vào không chút do dự.
Sau khi nhấp vào tin nhắn đầu tiên, một giọng nói dịu dàng gấp đôi lọt vào tai nàng, thổi bay một chút u sầu trong lòng nàng.
Nàng lặng lẽ lắng nghe giọng nói của Ôn Chi Hàn.
"Đừng nghĩ như vậy, Từ Tâm"
"Núi này cao còn có núi cao hơn, không ai có thể đoán được con hắc mã nào sẽ xuất hiện trong ngành, và có người mới hay người cũ nào sẽ tỏa sáng
trong mắt công chúng trong năm nay và năm sau. Vì vậy, giải thưởng nào
cũng cần thiên thời địa lợi nhân hoà, em không đạt được giải không có
nghĩa là em làm chưa tốt."
"Được giải thưởng tất nhiên là vui
rồi nhưng không đạt được cũng đừng bi quan. Em đã vất vả rồi, đó là do
vận may chưa đuổi kịp em."
"Mà trong quá trình này, em đã tiến
bộ, năng lực cũng tăng lên, đây là bảo vật có thể trường tồn đồng hành
với em, cho nên không phải chúng ta không thu được gì."
Giọng nói êm dịu mà mạnh mẽ truyền vào tai nàng, lông mày của Thiệu Từ Tâm giãn ra, và tâm trí nàng dần bình tĩnh lại.
Phải, kỹ năng diễn xuất của nàng đã được cải thiện, điều đó không vui hơn là giành được giải thưởng sao?
Chỉ cần có năng lực, nàng luôn có đủ tư cách để theo đuổi danh dự và lên tiếng bằng thực lực của mình.
Nàng nhìn xuống màn hình và thấy rằng Ôn Chi Hàn đã gửi một voice chat mới.
Xem ra cô rất quan tâm nàng, sợ nàng sẽ có tâm trạng không tốt.
Nàng mỉm cười, tiếp tục bấm vào, và tiếp tục nghe.
"Từ Tâm, thật ra chị cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt."
"Nếu em đứng trên đỉnh cao ngay từ đầu, tất nhiên em sẽ được đặt nhiều kỳ
vọng cao hơn, sẽ bị yêu cầu cao, sẽ buộc phải chịu nhiều mong đợi cao,
và cũng sẽ có nhiều áp lực đè em nghẹt thở."
“Việc này không hề vui vẻ, Từ Tâm, điều chị sợ nhất là em không vui."
"Cuộc sống là một khúc quanh, có thăng trầm, có thắng thua, đây là trạng thái bình thường của cuộc sống."
"Vậy nên chúng ta cứ thoải mái đi, thứ thuộc về mình sẽ luôn chờ đợi ta ở
nơi đó. Cho dù kết quả không như ý, ít nhất trong quá trình đó cũng có
thể vui vẻ."
Sau khi câu cuối cùng được phát ra, tai của Thiệu Từ Tâm đột nhiên trống rỗng, yên tĩnh đến mức mơ hồ có thể nghe thấy tiếng không khí chuyển động.
Nàng quan tâm đến giải thưởng vào lúc này, nhưng người yêu nàng thì quan tâm đến việc nàng có luôn vui vẻ hay không ...
Nàng đột nhiên cảm thấy Ôn Chi Hàn nói rất đúng, ít nhất trong quá trình này có thể vui vẻ là tốt rồi.
Con người không phải sống để làm cho mình hạnh phúc sao?
Kiếp trước nàng đã rất đau khổ, kiếp này nàng nên vô lo vô nghĩ hơn.
Quá coi trọng danh dự sẽ chỉ tự nhốt mình trong lồng, và mọi vui buồn, đau
khổ, vui sướng của cuộc đời này sẽ buộc phải treo trên danh dự, không
thể thoát ra – điều này thật đáng buồn.
Nàng đã cố gắng hết sức rồi, vì vậy hãy để ông trời quyết định vận mệnh của nàng!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Em biết, bây giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!
Nàng vô thức nũng nịu với người mình yêu trong những con chữ.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Hic, chị tốt quá, em rất muốn ôm chị, muốn nằm mãi trong vòng tay chị không chịu ra…
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 chó con rơi lệ.JPG】
Nàng xong đời.
Sáng nay nàng vừa thức dậy trong vòng tay vợ, giờ lại muốn về trong vòng tay vợ, dần dần nàng không biết tự lập là như thế nào.
Nàng có thể tự mình làm việc, nhưng nàng không thể sống thiếu Ôn Chi Hàn!
Ôn Chi Hàn, người ở Quang Lam rất xa, nhìn vào biểu tượng cảm xúc của chó
con tủi thân trên điện thoại, cùng với những lời nói nũng nịu của Thiệu
Từ Tâm, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Thiệu Từ Tâm lúc này.
Bà Ôn xinh đẹp của cô dễ thương một cách vô lý.
Nhấn vào voice chat.
"Chị sẽ đón em sau khi sự kiện kết thúc."
Nhưng dù kết quả thế nào, cô cũng đưa Thiệu Từ Tâm đi ăn một bữa ngon.
Nếu không, không biết lúc nào người nào đó họ Thiệu phải quản lý cân nặng để vào đoàn phim, lúc đó chỉ có thể nhìn cô ăn ngon.
Thế thì rất giống một con cún nhỏ tội nghiệp, và làm người ta rất đau lòng.
Sau khi giọng nói được gửi đi, cô trở lại bàn làm việc, đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục xử lý công việc của mình.
Một lúc sau, Thiệu Từ Tâm gửi một tin nhắn khác.
[ Từ Tâm ]: Nói cho chị một tin tốt.
[ Ôn Chi Hàn ]: Tin tốt gì?
[ Từ Tâm ]: Em mang thai con của chúng ta rồi
[ Từ Tâm ]: 【 đỏ mặt.JPG】
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!