Phó Chấp Viễn không ngờ rằng "bad news" đầu tiên trong năm mới không đến từ công việc mà lại đến từ người yêu của mình.
Tiệm cà phê 11 giờ trưa khá vắng vẻ.
Trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa kính sát đất, rất ấm áp, cũng rất chói mắt.
Phó Chấp Viễn cận hơi nặng, hôm nay ngủ quên hai lần nên lúc đi anh vô cùng vội vàng, khi ra cửa thì lấy bừa một bộ kính sát tròng trong ngăn kéo đeo lên, đến giờ mới cảm thấy hóa ra là số độ của một năm trước, hiện tại đeo đã không hợp nữa rồi.
Anh ngồi ở nơi gần cửa sổ, ánh mặt trời cộng với kính sát tròng khiến anh nhìn không rõ khuôn mặt của người ngồi đối diện.
Lâm Khiếu Chi vẫn mang bộ dáng nghiêm túc không khác gì hai năm bọn họ ở bên nhau, trông rất điềm đạm khôn khéo, có một loại khí chất của "người thành đạt".
Tính đến bữa cà phê hôm nay thì hai người đã không gặp nhau đến hai tuần – Lâm Khiếu Chi đi công tác ở Nam Phi, trong khoảng thời gian ấy cũng chẳng gọi điện về lần nào.
Thỉnh thoảng lại có người mở cửa tiệm mang vào một ít gió lạnh bên ngoài, ánh nắng mùa đông dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, Phó Chấp Viễn cảm thấy nó gần giống như loại ảo giác mà Lâm Khiếu Chi đã tạo cho anh vậy.
"Nam Phi thế nào?" Phó Chấp Viễn uống một ngụm cà phê, đồ uống vẫn khá nóng khiến mày anh chau lại, đặt cốc xuống rồi hỏi.
"Không sao, chỉ là nóng quá." Lâm Khiếu Chi vừa nói vừa dịch người sang bên cạnh, cũng nhíu mày nhưng Phó Chấp Viễn không thấy được, "Đã nói em bao nhiêu lần rồi, đừng uống cà phê quá nóng, rất dễ bị ung thư thực quản."
Giọng điệu rất nghiêm khắc nhưng lại không lớn lối, y như mỗi lần bọn họ cãi nhau vậy.
Phó Chấp Viễn nhẹ nhàng thở dài, chờ đợi đối phương nói tiếp.
"Tiểu Viễn, anh không chịu nổi nữa." Lâm Khiếu Chi im lặng một lúc rồi lên tiếng kèm theo một tiếng thở dài nặng nề.
"Ừ." Phó Chấp Viễn không nói thêm gì.
"Nhà anh..."
"Chết tiệt, anh ơi bên ngoài lạnh quá trời." Câu nói của Lâm Khiếu Chi bị cắt ngang, người vừa đi vào là một cô gái trang điểm rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo khoác đỏ rực nổi bật, tiếng nói cũng rất lớn. Cô vừa đi vừa nói chuyện với người đàn ông đang ngồi sau bàn bọn họ.
Khi cô gái đi qua bàn hai người, chiếc túi to vô tình đụng phải cánh tay của Lâm Khiếu Chi, lúc này Phó Chấp Viễn lại thấy rõ Lâm Khiếu Chi tỏ vẻ chán ghét ngồi lui vào bên trong.
Cô gái ngồi xuống chỗ sau lưng Lâm Khiếu Chi, đối diện cô là một người đàn ông ăn mặc giản dị.
"Em trang điểm cũng quá lâu." Giọng nói của người đàn ông khác xa với cô gái, rất trầm, "Gọi đồ uống đi."
Lại quay lại chủ đề.
"Gia đình đã chọn đối tượng cho anh, là con gái của bạn học cha anh." Lâm Khiếu Chi tiếp tục câu nói vừa bị cắt ngang, "Anh 33 tuổi rồi, Tiểu Viễn, trong nhà chỉ có một mình anh."
Phó Chấp Viễn vẫn không nói lời nào, chờ cho Lâm Khiếu nói xong.
"Ngày trước còn có thể chống chế là muốn gây dựng sự nghiệp, thế nhưng gần đây hình như mẹ anh nhận ra được điều gì, cứ liên tục gọi điện thoại cho anh. Tiểu Viễn, anh thật sự rất thích em, nhưng anh không thể ở bên em được nữa."
Lâm Khiếu Chi đi lên từ nhân viên bán hàng, nói chuyện luôn rất đúng lý hợp tình, chỉ trong thời gian ngắn là đã có thể thuyết phục người khác, giống như trước kia hắn cũng từng thuyết phục được Phó Chấp Viễn vậy.
Giọng điệu và biểu cảm của hắn cùng với câu "Anh cũng bất đắc dĩ" lặp đi lặp lại khiến cho người ta khó mà không mủi lòng nói câu "Em hiểu mà".
Vậy mà Phó Chấp Viễn vẫn im lặng. Anh không phải kiểu người hay nôn nóng, ngược lại còn suy tư nhiều thứ hơn người khác, lời nói phải chạy trong đầu một vòng rồi mới chịu nói ra.
Anh cứ lặng lẽ nhìn chăm chú Lâm Khiếu Chi, lúc này ánh nắng như bí mật đi đến một góc trời khác, không còn chói mắt như ban nãy nữa, gương mặt của Lâm Khiếu Chi dần dần trở nên rõ ràng hơn trong đôi mắt anh.
Tình yêu mà Phó Chấp Viễn dành cho Lâm Khiếu Chi phần nào cũng vì "ngưỡng mộ".
Hắn có một sự nghiệp thành công, gia cảnh hoàn hảo, tốt nghiệp từ Ivy League, ba năm trước đối với Phó Chấp Viễn thì không có gì hấp dẫn hơn một người đàn ông điềm tĩnh phong độ tới thảo luận về triết học với anh.
Vậy nên mặc dù tính cách hai người không quá hợp nhau thì anh chọn bỏ qua, sau khi ở chung hai năm, sự "nhẫn nại" này giờ còn lẫn cả bất lực ngột ngạt.
"Cho nên anh là muốn chia tay." Phó Chấp Viễn lên tiếng, anh ngồi yên nhìn Lâm Khiếu Chi, dù giọng nói đã cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn dễ nhận ra sự run rẩy rất nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!