Không biết vì sao trong đầu cô luôn hiện ra hình ảnh Lục Hành Chu.
Lúc gần đi, chị Phương trịnh trọng nắm tay cô nói: "Cô chính là người bạn đầu tiên của thiếu gia nhà tôi đó." Giống như đang giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng vậy.
Nghe chị Phương nói xong, cô cảm thấy Lục Hành Chu vô cùng tội nghiệp.
Tô Vãn trước kia đều cảm thấy bản thân mình thiếu thốn tình thương của mẹ, suốt ngày cứ buồn bã, ủ rũ. Hiện tại, cô đối với Lục Hành Chu sinh ra một loại cảm giác khó diễn tả.
Đương nhiên, cô rất nhanh thức tỉnh bản thân, loại ý nghĩ ngu ngốc này rất nguy hiểm.
Tô Vãn lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, ngồi dậy, lấy di động ra, mở Baidu Post Bar, lên diễn đàn trường dạo một chút.
Vừa vào, liền nhìn liền nhìn thấy một bài viết, có hình của một thiếu niên với sườn mặt xinh đẹp.
Cô lướt qua, lại thấy một tiêu đề khác: [ Lục Thần cao cao tại thượng ]
Lục Thần?
Chẳng phải là Lục Hành Chu sao?
Tuy rằng, cô ở trong phòng Lục Hành Chu gặp qua một cái xó xếp toàn là giấy khen, tất cả các phương diện, toàn là hạng nhất khiến cô trợn mắt há mồm.
Cô vừa rồi không muốn nghĩ đến Lục Hành Chu, nhưng ngón tay lại không nghe lời, cứ nhấn vào bài viết.
Bài viết đa số là hình ảnh, có vẻ hơi mờ nhưng còn có thể nhìn ra hình dáng. Bên trong đề là "Lục Hành Chu là một yêu tinh cướp đi trái tim của thiếu nữ."
Một đám háo sắc đang thảo luận sôi nổi về Lục Hành Chu.
Nhưng tất nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài bình luận khác thường, ví dụ——
Tô Vãn cắn cắn chăn, cảm thấy bản thân trong lòng có chút khó chịu.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên thấy được một cái làm cho người ta muốn nín thở——
_____"Lục Hành Chu thân thể yếu ớt như vậy, các người nói xem, cậu ta có phải không được a?"
Không được...
Cô bỗng nhiên đỏ mặt, rồi tức giận đùng đùng: "Thế nào lại không được, nhất định được!"
Làm sao có thể nói một soái ca không được chứ?
Tô Vãn cảm thấy tên kia rất mất nhân tính.
Nhưng cũng rất rất rất đáng thương!
*
Buổi sáng thứ hai, Tô Vãn vừa tỉnh, đã không thấy Tô Kính. Trên bàn chỉ để lại một tờ giấy: Nhớ ăn bữa sáng và đến trường đúng giờ.
Tô Vãn đem tờ giấy vò lại, từ giờ cô phải tập dậy sớm rồi. Chờ Tô Kính công tác ổn định, ông sẽ bận rộn vô cùng. Nhưng Tô Vãn biết, Tô Kính rất coi trọng chuyến công tác này, nếu không phải thấy áy náy với cô, muốn ông một năm 365 ngày đều làm việc ông sẽ cảm thấy rất vui.
Tô Vãn nhìn thời gian trên điện thoại, vội vàng đến bàn cơm cầm ly sữa, uống hai ngụm, liền vội vã ra ngoài.
Tối hôm qua hơn nửa đêm mới ngủ, cho nên sáng nay thức dậy thì đã muộn.
Trung học Nhất Trung không xa, Tô Vãn chạy một chiếc xe đạp, dùng sức chạy thật nhanh đến trường học. Tuy rằng thực sự vội, nhưng cô cũng không quên đến tìm Lục Hành Chu, không ngờ, chị Phương áy náy nói với cô rằng Lục Hành Chu đã đi từ sớm.
Tô Vãn biết, nên cũng không ôm hi vọng cậu ta sẽ chờ cô.
Tốc độ của cô rất nhanh, áo trắng váy xanh lắc lư, lộ ra đôi chân trắng nõn nà.
Trung học Nhất Trung là trung học tốt nhất thành phố, lịch sử lâu đời, nhân tài tầng tầng lớp lớp, giống các trường dành cho quý tộc, chiêu sinh lấy hai tiêu chuẩn, một là học sinh có thành tích cao, hai là học sinh có gia thế, nói thẳng là có thành tích hoặc là có tiền.
Đương nhiên, cho dù có gia thế, thành tích quá kém thì xin mời bước ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!