- Ha ha, Mạnh Siêu, ngươi cũng không thể như vậy a. Bất kể thế nào ngươi đều coi như là sư huynh, có lẽ nên nhường sư đệ một chút. Cho dù cuối cùng đánh bại đối phương, tối thiểu cũng cho hắn có chút thời gian chống đỡ nha.
- Huống chi ngươi thực sự có thể dùng một kiếm đánh bại hắn hay sao?
- Lương Hải Sơn, không phải ngươi coi trọng học viên mới này đó chứ? Ta nhớ học viên mới trước kia ngươi coi trọng cũng không có kết quả tốt a.
- Ta xem trọng hay không đều là chuyện của ta, ngươi quản làm gì?
Lương Hải Sơn tức giận nói.
- Không phải ta đang nhắc nhở ngươi sao? Không nên tùy tiện coi trọng học viên mới, như vậy mới không làm mất mặt ngươi.
Đối phương bĩu môi.
- Được rồi, song phương đều tới, hiện tại bắt đầu khiêu chiến đi.
Ngữ khí của Sở Mộ có chút đứt quãng, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
- Ồ? Quá ít sao? Sư đệ, quá tham lam cũng không phải là hiện tượng tốt nha.
Mạnh Siêu thản nhiên cười nói:
- Như vậy đi, chỉ cần ngươi chịu đựng được mười kiếm của ta, ta sẽ cho ngươi hai ngàn học phần, có nhiều lắm không? Ngươi phải biết rằng, cho dù trở thành đệ tử nội phủ, dưới tình huống bình thường, mỗi một tháng cũng chỉ có thể nhận được một ngàn học phần mà thôi.
- Ta cũng có đề nghị.
Sở Mộ đột nhiên nói.
- Sư đệ có cao kiến gì sao?
Mạnh Siêu ra vẻ ngạc nhiên, so với vẻ lạnh lùng trước đó dường như là hai người khác biệt.
- Muốn chơi thì chơi lớn một chút.
Sở Mộ bật cười lớn:
- Ta có hai vạn học phần, dùng thứ này làm tiền đặt cược. Ngươi thắng thì hai vạn học phần là của ngươi. Nếu như thua, ngươi phải giao cho ta hai vạn học phần, có dám hay không?
Giống như là mười sợi tơ trực tiếp kéo về phía Sở Mộ, hóa ra chỉ là tàn ảnh.
Bộ pháp của Mạnh Siêu cũng là cấp độ cao giai, cũng tu luyện tới viên mãn, cũng không kém hơn Sở Mộ. Hai người thi triển bộ pháp đối chiến, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta hoa mắt.