Cố Diệc Minh không hiểu điều này, lẽ nào Dư Bắc cũng không hiểu?
Dư Bắc siết chặt dây an toàn, hét toáng lên.
Cậu chỉ thấy đèn đường lùi về phía sau một cách chóng mặt.
"CỐ... CỐ DIỆC MINH! MAU DỪNG LẠI!"
"Không dừng."
"CHẬM THÔI! ĐỒ KHỐN!"
"Không được."
"EM KHÔNG CHỊU NỔI NỮA! AAA! EM SẮP CHẾT RỒI!!!"
"Em đừng rêи ɖâʍ đãng thế, người ngoài nghe thấy không hay đâu."
"VẬY ANH CHẬM THÔI! SAO EM KÌM NÉN ĐƯỢC?"
Xe của gã tài xế điêu luyện Cố Diệc Minh phi như tên lửa. Nhìn thấy cuối đường là biển, Dư Bắc sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác.
"Vài giây cuối cùng, em có đồng ý không?" Cố Diệc Minh gặng hỏi.
"ĐỒNG Ý CÁI GÌ?"
"Quay về với anh."
"VỀ! VỀ! EM VỀ, OK?"
"Được." Cố Diệc Minh cười, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Ối, không phanh được."
Dư Bắc bàng hoàng.
"MOÁ, XE MỚI MÀ?!"
"Chắc không đạt tiêu chuẩn rồi."
Con mẹ anh...
"ANH ĐẠP PHANH ĐI, ĐỪNG NHẤN GA!!!... CON MẸ NÓ, ANH MUỐN CHẾT CŨNG ĐỪNG KÉO EM THEO! EM VẪN MUỐN SỐNG! EM CÒN CHƯA CÓ BẠN TRAI ĐÀNG HOÀNG! AAA! MẸ ƠI! MẸ ƠI, CỨU CON VỚI! A, THÔI MẸ KHÔNG CẦN CỨU CON NỮA! NHẶT XÁC GIÙM CON!"
Dư Bắc tê liệt trêи ghế.
Xe lao thẳng về phía cuối con đường.
Chờ tới bình minh ngày mai, hãy gửi ảnh chụp trộm tôi nhảy xuống biển cho tôi được không?
(*Câu hát trong bài Bình Minh Kế Tiếp của Quách Tịnh, cụm từ gốc là "ảnh chụp tôi ngắm biển")
Dư Bắc đã có thể tưởng tượng ra rồi.
Sáng sớm ngày mai, một tin tức chấn động sẽ được đăng tải, ảnh đế Cố Diệc Minh dẫn theo nam nghệ sĩ vô tội Dư Bắc lao xuống biển tự tử vì tình.
Nghe nói chết đuối thì xác sẽ trương phềnh, xấu ói.
Dư Bắc nhắm mắt hồi lâu, xe vẫn chưa chìm xuống nước.
Cậu mở mắt ra, thấy ô tô đang lướt trêи cây cầu bắc qua biển.
Chưa... Chưa chết.
Đầu óc Dư Bắc còn hơi ʍôиɠ lung, cậu nhìn Cố Diệc Minh đang nhịn cười.
"ANH MUỐN CHẾT À?! DÁM DOẠ ÔNG ĐÂY... NẾU THẬT SỰ RƠI XUỐNG BIỂN, NGAY CẢ CHIM ANH CŨNG CHẲNG ĐƯỢC TOÀN THÂY, SẼ BỊ CÁ MẬP CẮN ĐỨT ĐẤY! KHỊT..."
Dư Bắc vừa chửi vừa sụt sịt mũi.
"Nơi này anh nắm trong lòng bàn tay, sao rơi xuống được."
Cố Diệc Minh vỗ ngực.
Dư Bắc mắng tiếp: "Đã mấy năm anh không về Los Angeles, nhỡ người ta sửa đường, dỡ cầu rồi thì anh chết chắc!"
Cố Diệc Minh nhịn cười, bảo: "Chỉ đường vẫn mở đây mà?"
"Đ..."
Dư Bắc đưa mắt nhìn, đúng là có hướng dẫn đường đi.
Nhưng Cố Diệc Minh dùng tiếng Anh.
À đúng, mình nghe hiểu mà.
Dư Bắc muốn đấm Cố Diệc Minh vài cái nhưng người cậu mềm nhũn, chẳng động đậy nổi.
Chỉ có thể sụt sịt khịt mũi.
"Haha..." Cố Diệc Minh rút cục cũng không nhịn được. "Út Cưng, em sợ phát khóc luôn..."
"Moá, ai sợ phát khóc? Em đang cười! Vui quá nên chảy nước mắt!"
Dư Bắc lén dùng mu bàn tay quệt khoé mắt.
Hoá ra lệ tung bay là thế này.
"Quay về với anh nên vui hả?"
"Không quay về. Cái trò này của anh xứng đáng ế cả đời!"
Dư Bắc xù lông.
Cố Diệc Minh bĩu môi: "Dù sao em cũng đồng ý rồi."
"Không."
"Có."
"Không." Dư Bắc điên tiết. "Đưa em về!"
"Đã đến đây rồi, ngắm cảnh tí đi."
"Ngắm cái con khỉ, có gì đẹp mà xem?... Đệt, đẹp ghê!"
Đây là góc tuyệt vời nhất để ngắm thành phố rực rỡ ánh đèn nằm ở bờ bên kia. Trêи màn hình lớn của toà cao ốc là concert ngoài trời của một diva quốc tế, cách một vùng vịnh nhỏ vẫn có thể nghe thấy âm thanh trực tiếp.
Thích quá!
Cố Diệc Minh dừng xe lại, ngồi lên nắp capô, vẫy tay gọi Dư Bắc tới.
"Em không qua đó đâu."
Dư Bắc ngồi ì trong xe.
Bực.
Bây giờ không giận thì bao giờ giận nữa?
"Ngồi đây view đẹp lắm."
"Chết cũng không lên."
Trừ phi anh xin lỗi.
"Vẫn giận à?" Cố Diệc Minh ngoảnh đầu lại, cười bảo: "Anh muốn tốt cho em thôi mà."
"Anh lại xàm chó gì nữa vậy?"
Cố Diệc Minh phân tích: "Anh thấy em ngày nào cũng ủ rũ, chẳng nhí nha nhí nhảnh như trước. Giờ xả ra được rồi, trong lòng thoải mái hơn nhiều phải không?"
Hình như cũng đúng.
Dư Bắc xuống xe, lồm cồm bò lên capô.
Sao lúc Cố Diệc Minh trèo lên trông ngầu đét thế nhỉ?
Chắc chắn do cái quần đùi làm mình không phát huy hết khả năng.
Chẳng biết Cố Diệc Minh lấy đâu ra hai lon Coca. Anh bật nắp, đưa cho cậu.
Dư Bắc uống một ngụm.
Ta nói nó phê gì đâu á.
Cố Diệc Minh chạm lon với cậu rồi tu ừng ực.
Lúc Cố Diệc Minh ngẩng đầu, đường nét xương quai hàm của anh nhìn vô cùng sắc bén, yết hầu di chuyển lên xuống, dưới ánh đèn rực rỡ, trông vừa gợi cảm vừa cuốn hút.
Đẹp trai xỉu, nhưng tôi không thể ở lại vì anh.
Còn nhiều trai đẹp khác đang chờ tôi khen.
"Em thấy thế nào?"
Cố Diệc Minh toàn hỏi câu này.
Sự chu đáo đó hợp với lúc khác hơn ạ. Cảm ơn.
Cảm giác ấy à, khó diễn tả bằng lời.
Dư Bắc im lặng một lát rồi bảo: "Muốn rap quá."
Lâu rồi không ôn luyện.
Không thể đánh mất thế mạnh sở trường.
"Biển xanh sóng sánh khắp trêи trái đất, Cố Diệc Minh là thuỷ quái ba chân."
"ɖâʍ đãng muôn phần không ai ngoài Dư Bắc." Cố Diệc Minh tiếp lời trôi chảy.
Quả nhiên Cố Diệc Minh là cao thủ rap ngang cơ với mình, chưa phân định được ai trêи ai dưới.
"Cố Diệc Minh, anh đừng ăn nói lôm côm."
"Dư Bắc à, em có thể dùng mồm."
Dư Bắc nhíu mày, phát hiện ra tình hình không hề đơn giản.
Rap tiếp chắc sẽ bị kiểm duyệt tắt tiếng luôn.
Phải kịp thời dừng màn battle này lại.
Ban nãy Dư Bắc chẳng có cảm giác gì, giờ ngồi trêи capô, gió biển thổi vù vù, cậu cứ thấy trong quần khó chịu.