Dư Bắc xoa đôi môi sưng vù của mình. Cậu soi gương chiếu hậu, thấy nó sắp biến thành một cặp xúc xích đỏ mọng.
“Vậy anh sẽ dịu dàng hơn nhé? Thử lại ha?”
“Từ từ đã!”
Dư Bắc ngăn cản anh.
Ban nãy cậu vui quá nên mụ mị đầu óc.
Giờ trí thông minh quay về, Dư Bắc bình tĩnh hơn một chút.
Tuy chơi gay với Cố Diệc Minh là mơ ước bấy lâu nay của Dư Bắc, nhưng mơ ước đó thành sự thật quá đột ngột.
Cậu hơi lâng lâng.
Chẳng dám tin.
“Anh không thấy ghê à? Hôn em ấy.”
“Không, sao lại ghê?”
Dư Bắc chép miệng: “Dù gì thì cũng là trao đổi nước bọt, trai thẳng bình thường không thế đâu…”
Cố Diệc Minh còn say đắm hơn cả Dư Bắc.
Vậy mà test ra thẳng?
Mình biết ngay tên Vương Canh Thạc kia là lang băm.
Nói nhăng nói cuội.
“Anh chưa từng ăn đồ em ăn thừa? Chưa từng uống nước em uống dở?”
Cố Diệc Minh nói có lý quá.
“Cố Diệc Minh, anh không cần phải thế, em không ép anh. Anh cứ nói thật đi, em không tuyệt giao với anh đâu.”
“Ép buộc gì, anh tự nguyện mà.”
Cố Diệc Minh thẳng thắn đáp.
“Vậy sao dạo trước anh tránh mặt em, còn bỏ đi không một lời từ biệt? Anh có thừa nhận là mình từng do dự không?”
“Em nghĩ gì thế? Hôm mùng một em bị cảm nặng, anh muốn để em ngủ thêm. Có việc gấp thật mà, sắp mở phiên toà rồi, anh và anh Lư phải chuẩn bị, còn tham gia bù buổi ra mắt phim nữa…”
Nghĩa là mình nghĩ linh tinh?
“Em thấy sai sai.” Dư Bắc không hài lòng. “Làm như thiếu anh, em sẽ chịu cảnh còn trinh tới già ấy…”
“Sao lại nghĩ anh trốn em?” Cố Diệc Minh nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu về phía mình. “Út Cưng, thật ra anh vẫn luôn cảm thấy… em rất lẳng lơ.”
“???”
Con người ta cần kiểm điểm bản thân mỗi ngày.
Dư Bắc cho rằng mình nên giữ ý giữ tứ một chút.
Nhưng tấm bảng trinh tiết đã bị cậu lôi ra làm giát giường rồi.
“Lúc nào mà ‘vẫn luôn’? Sao em không biết?” Dư Bắc hỏi.
Cố Diệc Minh nhớ lại, đáp: “Lâu lắm rồi… Tầm khoảng trước khi tốt nghiệp anh đã có suy nghĩ đó. Sau này thấy đám Uông Gia Thuỵ chết tiệt cứ như yêu quái đòi ăn thịt Đường Tăng, anh bèn muốn thử xem sao. Ông đây nuôi em béo mầm ngần ấy năm, đâu thể để đứa khác xơi đúng không?”
“Vậy sao anh không ra tay?”
Dư Bắc tức cái lồng ngực á!
Làm mình chờ dài cổ bao nhiêu lâu.
“Tại dòng chữ ký QQ em đăng chứ gì nữa!” Cố Diệc Minh nhún vai nói. “‘I never give up’, tôi không cho đè*!”
(*I = tôi, never = không, give = cho, up = thượng)
Dư Bắc nghệt ra, sau đó cậu nổi khùng.
“… Đấy là ‘Tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ cuộc’. Ai dịch như anh?!”
Cố Diệc Minh cũng phát điên vì cậu: “Ai bảo em không thêm ‘will’? Anh suy nghĩ rất lâu mới đi đến kết luận ấy! Em không cho đè, chẳng lẽ anh hi sinh bản thân mình?!”
Dư Bắc suýt ói máu.
Chỉ vì một dòng chữ mà khiến mình và Cố Diệc Minh lỡ mất ngần ấy thời gian vui vẻ.
Bài học xương máu.
Dư Bắc hối hận khôn cùng.
Học tiếng Anh siêu siêu siêu quan trọng!
“Cố Diệc Minh, anh bị điên! Em đếch thèm chơi gay với anh nữa.”
Dư Bắc tức tới nỗi muốn đánh nhau, song lại bị Cố Diệc Minh tóm lấy.
“Không được, anh bung lụa rồi, em hối hận thì cũng đã muộn…”
Hai người quấn quýt, chẳng biết chui xuống ghế sau bằng cách nào.
Khi Dư Bắc một lần nữa nhìn vào mắt Cố Diệc Minh, hai người đã ngầm hiểu ý nhau.
Loài sinh vật mang tên đàn ông hầu hết đều cùng nghĩ về một chuyện.
Mỗi tội một đứa trai thẳng, một đứa trai trinh, không giỏi chuyên môn lắm.
Suýt thì xảy ra sự cố.
Lúc Dư Bắc đang phê như con tê tê, Cố Diệc Minh thở phì phà phì phò mãi mà không có tiến triển.