“Khi ấy quả thực quá nguy hiểm, nhưng giao chiến với Thú biến dị luôn khó tránh khỏi những hiểm nguy bất ngờ, đâu ai dám đảm bảo an toàn tuyệt đối, Sư huynh, anh cũng hiểu điều đó mà!” Lâm Mộc nói.
“Anh hiểu, con đường mà chúng ta lựa chọn vốn gập ghềnh và nhiều chông gai!” Thẩm Trạch Thiên gật đầu cảm khái.
“Sư huynh, Uyển Nhi, em lên đài nhé, sắp bắt đầu thử thách cấp tám rồi!” Lâm Mộc nói.
Advertisement
“Tiểu sư đệ, đừng gây áp lực cho bản thân quá nhiều, cố gắng hết sức là được, Kết Đan Cảnh sơ kỳ vốn không thể đối phó với cửa ải lần này!” Thẩm Trạch Thiên nhắc nhở.
“Em hiểu!” Lâm Mộc nói rồi lên đài.
Advertisement
Phó minh chủ Hồ thấy vậy cũng bước lên võ đài.
Nhìn Phó minh chủ Hồ đứng đối diện, trong lòng Lâm Mộc càng thêm áp lực.
Anh không dám chắc bản thân mình có thể đỡ được ba chiêu của ông cụ hay không.
“Lâm Mộc, tuy tôi yêu thích và tán thưởng năng lực của cậu, nhưng quy tắc là quy tắc, tôi sẽ không nương tay, nếu cậu không đỡ nổi ba đòn công kích của tôi thì xuống đài!” Phó minh chủ Hồ nói.
Đương nhiên ông cụ lo lắng đòn công kích của mình quá mạnh sẽ làm Lâm Mộc bị thương.
“Tôi hiểu, mời Phó minh chủ Hồ ra tay!” Lâm Mộc đáp.
“Tôi không dùng vũ khí nữa, vũ khí của tôi vốn có cấp bậc Thiên Giai, nếu điều động tới nó chỉ càng kéo rộng cách biệt của chúng ta!” Phó minh chủ Hồ nói.
Lâm Mộc và Phó minh chủ Hồ vốn cách nhau hai cảnh giới nhỏ, nếu dùng tới vũ khí Thiên Giai nữa thì sao đỡ được đòn công kích?