Cô biết rất rõ tính cách của cô nhóc này. Sau đó cô nhìn Lâm Thiên Sinh bằng ánh mắt cầu xin.
"Thiên Sinh, anh xem, em gái cũng đã quỳ xuống cầu xin anh rồi, hay là anh…"
Sắc mặt Lâm Thiên Sinh có vẻ rất bình tĩnh, anh hỏi Tô Khả Hân đang quỳ trước mặt: "Muốn anh dạy em cái gì?"
Tô Khả Hân nói: “Anh rể, anh lợi hại như thế, em cũng không mong anh có thể dạy em tất cả phương pháp võ đạo.”
"Em chỉ muốn anh rể dạy cho em một nửa, để trong vòng một năm em có thể đạt tới võ giả cấp tám."
Tô Nhiên ở một bên kinh ngạc, không khỏi thốt lên: "Võ giả cấp tám!"
Phải biết rằng sức mạnh của võ giả cấp tám là hiếm có trong toàn bộ thành phố Giang Nam.
Cho dù chú Thất đã luyện võ hơn ba mươi năm từ khi còn trẻ nhưng chỉ mới đạt đến võ giả cấp bảy.
Diệp Đình là một kỳ tài võ thuật hiếm thấy ở Giang Nam trong hàng trăm năm, được Nam Sơn tiên nhân dạy dỗ và luyện tập chăm chỉ trong mười năm mới có thể đạt đến võ giả cấp tám.
Tô Khả Hân tuy rằng từ nhỏ đã có thiên phú, nhưng lại bị lãng quên gần hai mươi năm, có thể nói là không có căn cơ.
Trong một năm, cho dù Lâm Thiên Sinh có là cường giả Tụ Hồn Cảnh, cũng chưa chắc có thể làm được.
"Em nói gì thế? Một năm ư?" Lâm Thiên Sinh không thể tin vào tai mình, không nói khoác, anh có thể khiến Tô Khả Hân trong nháy mắt tiến vào
cảnh giới Độ Kiếp.
Tiên thiên đạo thể, đây là tư chất cực kỳ nghịch thiên không gì sánh bằng.
Ngay cả Lâm Thiên Sinh lúc đầu cũng không thể so sánh với Tô Khả Hân.
Tô Nhiên lại có vẻ có chút ngượng ngùng, chỉ có thể ở bên cạnh xấu hổ cười cười.
Tô Khả Hân muốn tập võ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tưởng tượng một năm có thể đạt tới võ giả cấp tám thì
thật là viển vông.
Tô Khả Hân cho rằng Lâm Thiên Sinh không thể làm được, lại nói: "Vậy có thể mất hai năm hoặc năm năm cũng được."
"Chỉ cần giúp em thôi, anh rể" "Anh là anh rể tốt của em."
Vừa nói, cô ấy còn làm nũng lắc lắc một bên đùi của Lâm Thiên Sinh.