Bờ môi Phượng Hi khẽ động, một chưởng đập bay Thẩm Yên.
_
Nghe nói Phượng Hi tôn thượng và Tiêu Lạc sư huynh đang giận nhau, đã chiến tranh lạnh được mấy ngày.
Tiêu nam chủ hàng ngày trốn đi tu luyện, một lần cũng không đến tìm Phượng Hi, tận lực tìm cách tránh mặt hắn.
Ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Không còn Tiêu Tiểu Lạc để vỗ về yêu thương, Phượng Hi thật sự đau lòng.
Chỉ có thể buồn bực ở lì trong phòng, bấm ngón tay tính toán thời điểm diễn ra các tình tiết tiếp theo.
>
Ầy, đoạn này vì bị bạn tâm giao phản bội kèm thêm phản diện sư tôn đâm một kiếm, Tiêu nam chủ triệt để hắc hoá rồi.
Bị Bác Nhã giam lại, hắn liền tìm cách trốn khỏi, đầu quân ma tộc, đi trên con đường tu ma gϊếŧ chóc không lối về.
Ừm, bây giờ mấy tình tiết chính đều bị thay đổi đáng kể rồi. Cũng chẳng cần lo lắng nữa.
Thế là Phượng Hi lén lút lôi ra mấy thoại bản não tàn mua được dưới chân núi. Vừa nằm đọc vừa lăn qua lăn lại trên giường cười khị khị rụt cả cổ.
Hệ thống [ ... ] Tâm lý bình thản
Dạo này ký chủ ít nói hẳn.
Chắc tại cười nhiều.
Lúc sau còn cười thành tiếng hệ hệ hệ.
[ Kiến nghị ký chủ đến khoa tâm thần kiểm tra cẩn thận, có bệnh thì phải chữa. ]
Phượng Hi: Nếu ngươi không thấy buồn cười thì tại ngươi nhạt nhẽo đó.
Vậy là lại hết một ngày không làm được gì cả.
Phượng Hi :"..." Nhưng mình thấy vui.
Sao càng ngày càng lười thế nhỉ?
Chắc tại tuổi già ập đến.
[ ... ]
Thế giới quan của hệ thống bị bóp cho méo xẹo, thành thật khuyên bảo
[ Ký chủ, người thật sự là thảnh thơi thoải mái. Không quan tâm đến Tiêu nam chủ rồi hả? ]
:"Quan tâm chứ." Của ta mà, cũng không chạy được.
Ngươi hẳn không đếm được ánh mắt ta không khống chế được mà ngó ra bên ngoài đợi hắn đến bao lần đâu.
[ Sao ký chủ không đi xin lỗi. ]
Nam tử lắc đầu, dáng vẻ thật sự rất phiền não
:"Ta cũng không làm gì sai, sao phải xin lỗi."
Nhưng mà...
Phượng Hi buồn bực.
Tiêu Tiểu Lạc thật sự không muốn nhìn mặt mình nữa sao?
Chỉ cần đến tìm mình một lần thôi, mình tuyệt đối một lời đáp ứng tha thứ cho hắn.
Cái chân đã rục rịch muốn chạy ra ngoài tìm người rồi.
Đột ngột, cửa mở ra.
Phượng Hi tỏ vẻ cao lãnh quay đầu nhìn
:"..." Không phải Tiêu Tiểu Lạc của ta!
Tại sao?
[ ... ] Ngu ngốc.
Người đến là một nam nhân tuấn mỹ, dáng người cao lớn. Trên mái tóc đen dài đặc biệt lộ rõ cặp sừng nhọn hoắt. Áo choàng gắn vô số bảo thạch kỳ dị.
Y cất bước đi vào, cánh cửa sau lưng chậm rãi đóng lại.
Nam nhân nhếch khóe môi, trong cặp mắt phượng màu đen vẫn luôn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt
:"Xem ra Phượng Hi tôn thượng không bất ngờ khi thấy ta."
Phượng Hi thì đang cảm thấy khó hiểu.
Cái thiết lập ngoại hình độc đáo này chỉ có ma quân mới có. Nhưng mà đến tận cuối truyện y mới xuất hiện cơ.
Hắn mê mang nhìn đối phương, lâm vào trong trầm tư.
Ma tôn, ngươi xuất hiện sớm, còn đến tìm ta làm gì?
Ma quân ngữ điệu lãnh đạm
:"Băng Ngân phong chủ, nếu đã biết bản tôn, ngươi hẳn đoán được ta đến đây làm gì."
Sống lưng của Phượng Hi theo bản năng liền ưỡn thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái
:"Ngươi không nói sao ta biết được."
:"Phượng Hi tôn thượng quả là quý nhân hay quên. Vừa đánh bại Tả hộ pháp của ta liền đoạt đi cơ mật trong giáo, thậm chí Hữu hộ pháp cũng sẵn sàng vì ngươi mà đầu quân chính đạo."
:"Vậy nên ma quân đây là đích thân muốn..."
:"Thủ tiêu ngươi chính là tiêu trừ hậu hoạ lớn nhất."
Phượng Hi đầu đầy toàn nghi vấn.
Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
Muốn đánh được ta, ngươi luyện thêm vài triệu năm có khi còn thiếu.
[ Ký chủ xin cẩn thận. Hiện tại đây không phải thân thể của ngài, là thân thể của nguyên chủ. ]
[ Nếu không có mấy bảo bối kia hậu thuẫn, vẫn sẽ chết. ]
Phượng Hi :"..." Suýt quên đấy.
Dù sao đánh là được.
Vạt áo tung bay, nam tử quay người liền tóm lấy tay nải gần đó, rút ra một xấp bùa thần cấp mà ném về hướng ma quân.