TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tô Minh thấy Trâu Bắc Viễn ồn quá, muốn để cho Trâu Bắc Viễn im miệng. Thế nên anh chỉ khẽ chạm môi một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt qua nước, xong rồi nhanh chóng lùi ra.
Nhưng Trâu Bắc Viễn lại như đơ người hết cả ra, ngây ngốc nhìn anh không nhúc nhích gì. Nhìn cỡ chừng hai mươi giây thì đột nhiên khom người xuống ôm mạnh anh vào lòng. Anh cảm thấy eo của mình sắp bị Trâu Bắc Viễn siết đứt đôi ra mất rồi.
Trâu Bắc Viễn đè xu.ống, Tô Minh sao mà chịu được cái trọng lượng này. Hai người đều mất thăng bằng ngã xuống sofa.
Sofa rất mềm, rất rộng, đỡ hết cả cơ thể của Tô Minh. Tô Minh khẽ rên lên một tiếng theo bản năng, sau đó đã bị Trâu Bắc Viễn hôn mạnh chặn lại.
Hình như Trâu Bắc Viễn hoàn toàn không biết cách hôn, chỉ biết dán môi lên môi Tô Minh. Hắn dán vào rất chặt, dán tới mức Tô Minh thấy hơi đau.
Hơi thở của cả hai đan xen lẫn nhau, Tô Minh ngửi được mùi hương sạch sẽ chỉ thuộc của riêng Trâu Bắc Viễn. Anh muốn đưa tay ra ôm hắn, thế nhưng khi chạm tới eo của Trâu Bắc Viễn thì lại khựng lại, đầu ngón tay siết chặt góc áo của Trâu Bắc Viễn.
Hai người họ dán môi nhau rất lâu, mãi tới khi thấy khó thở thì mới buông ra.
Mặt của Tô Minh nóng bừng, không dám nhìn vào mắt của Trâu Bắc Viễn. Anh xoay mặt đi, đưa tay đẩy vai Trâu Bắc Viễn ra.
Nhưng người bên trên lại cứng như sắt vậy, không đẩy ra được chút nào.
Trâu Bắc Viễn đưa tay ra chạm vào mặt anh rồi lại chạm vào trán anh. Hắn luồn ngón tay vào trong tóc anh, ép anh xoay mặt về lại.
Sau đó lại dán mạnh lên môi anh lần nữa.
Tô Minh vẽ cảnh hôn môi không biết bao nhiêu lần rồi, muốn dâ.m đãng cỡ nào cũng có, muốn sắ,c tình cỡ nào cũng chiều. Thế nhưng anh lại vì một nụ hôn thô lỗ, ngây thơ, ngốc nghếch mà lại không biết nặng nhẹ này làm cho đầu óc tê dại, tim đập thình thịch.
Ráng chiều tà dần tan biến, trong căn phòng khách chưa mở đèn vừa yên tĩnh mà lại tối mịt. Hai người họ như thể chỉ nghe thấy tiếng của nhau, chỉ nhìn thấy đối phương. Cả hai trốn trong một góc nhỏ bé của thế giới này, luyện tập cách cọ xát nhau thế nào.
Ngây ngô thật đấy, Tô Minh nghĩ thầm, trước kia sói con chưa từng hôn môi bao giờ sao?
Hôn hung dữ thế này nhưng động tác nắm tóc lại rất dịu dàng, nói là nắm thì không bằng nói là đang vuốt ve. Hình như còn có hơi không biết phải làm gì, một tay hắn chống trên thành sofa, ngay cả cơ thể cũng không dám đè xu.ống như thể sợ sẽ đè làm anh đau vậy.
Tô Minh bị cái vẻ hung hăng nhưng lại cẩn thận từng li từng tí này của Trâu Bắc Viễn làm cho mềm lòng. Cả người anh cũng mềm nhũn hết cả ra như đang ngâm mình trong nước nóng rất lâu rồi vậy, lâu đến mức anh thật sự tưởng là mình sắp chết chìm trong đó mất rồi.
Lúc đôi môi tách nhau ra, Trâu Bắc Viễn thở hổn hển thật mạnh, ngón tay cũng từ từ dùng sức đè lên da đầu của Tô Minh. Môi của Tô Minh tê dại, da đầu cũng ê ẩm, cả người nóng như người đang sốt cao vậy.
Anh nheo đôi mắt ngập hơi nước lại, th.ở dốc thật nhẹ thật khẽ. Cả người anh bị làm cho mê mang, hỗn loạn, mãi thật lâu vẫn chưa hồi thần lại được.
Sau khi Trâu Bắc Viễn bình ổn lại hơi thở thì lại cúi đầu xuống hôn hôn môi anh tiếp.
Trong cái hôn nhẹ nhàng cuối cùng này thì Tô Minh mới từ từ lấy lại được ý thức, buông góc áo của Trâu Bắc Viễn ra.
Tiếng chuông điện thoại đã reo lên rất lâu rồi, là của Tô Minh. Mới nãy không ai bị tiếng chuông làm phiền nên cứ để mặc nó tự động ngắt một lần. Thế nhưng người gọi đến rất cố chấp, ngắt chưa được vài giây sau lại vang lên tiếp.
Tô Minh cử động một chút muốn mò lấy điện thoại. Đúng lúc này thì chuông cửa cũng reo lên. Tô Minh quay đầu qua nhìn về phía cửa, đẩy đẩy người bên trên ra.
Trâu Bắc Viễn ôm chặt anh một cái rồi mới buông ra, giọng nói hơi khàn: "Em đi xem thử xem là ai."
Tô Minh cũng chống lên sofa ngồi dậy, lấy điện thoại qua xem thì thấy người gọi đến là Tô Mặc.
Mà Trâu Bắc Viễn bên kia cũng vừa hay mở cửa ra, Tô Mặc đang đứng trước cửa.
Tô Minh:...
"Cậu ở đây làm gì đó?" Tô Mặc bị cái thân cao to của Trâu Bắc Viễn chắn lại ngoài cửa. Cậu ta kiễng chân lên ngó vào trong: "Sao không mở đèn lên, anh tôi đâu rồi?"
Trâu Bắc Viễn chống một tay lên thành cửa không cho Tô Mặc đi vào: "Anh tìm Tô Minh làm gì? Lại muốn lừa anh ấy đi xem mắt à?"
Tô Mặc chẳng thèm nhìn tới Trâu Bắc Viễn, hét vào trong: "Anh ơi!"
Tô Minh nhảy lò cò ra ngoài cửa, Tô Mặc thấy anh thì vội vàng nói: "Anh ơi anh cẩn thận chút, đừng để ngã."
Tô Minh giữ thăng bằng vẫn ổn, không vịn vào thứ gì cũng đi được nhưng chỉ hơi lảo đảo một chút thôi chứ không ngã được. Trâu Bắc Viễn quay người đi vào, bế ngang cả người Tô Minh lên.
Tô Mặc nhân cơ hội đi vào nhà, còn thuận tay ấn mở công tắc đèn lên.
Đèn trong phòng khắp nháy mắt sáng choang lên, chiếu rõ đôi môi vẫn còn chưa hết ửng đỏ của hai người. Tô Mặc nhìn nhìn Tô Minh rồi lại nhìn nhìn Trâu Bắc Viễn, cảm thấy cực kì khả nghi nên hỏi hai người: "Mới nãy hai người đang làm gì vậy?"
Tô Minh:...
Nói thủ ngữ: Đang hôn nhau.
Tô Mặc lập tức trợn trừng mắt, mặt cũng trướng đỏ lên hét với Trâu Bắc Viễn: "Mẹ nó cậu dám ăn hiếp anh tôi hả?!"
Trâu Bắc Viễn bị cậu ta hét tới ngây ra, xong cũng nghiêm túc suy nghĩ thử xem mới nãy có tính là ăn hiếp không.
Tô Minh khua thủ ngữ: Tôi chủ động.
Viền mắt của Tô Mặc sắp đỏ lên luôn rồi: "Anh chủ động á? Anh, sao anh có thể chủ động được chứ? Không phải, sao anh có thể hôn cậu ta được chứ?"
Tô Minh: Có chuyện thì nói, không có chuyện thì đi ra ngoài.
Bạn đang đọc bộ truyện Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em, truyện Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em , đọc truyện Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em full , Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em full , Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em chương mới