TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Khi hai người ra về thì phố cũng đã bắt đầu lên đèn.
Long Quân Thương kéo Lãnh Băng Châu qua, sau đó nói ám vệ đánh xe về trước.
Lãnh Băng Châu ngồi trên ngựa dựa vào lòng ngực của Long Quân Thương hỏi
"chàng làm gì?" đã trễ rồi không hồi phủ mà muốn đi đâu.
Lãnh Băng Châu lần đầu cưỡi ngựa có chút choáng váng
"đừng sợ! đến Tuyệt Tình cung" Long Quân Thương cần đến đó để quan sát một chút, thấy Lãnh Băng Châu có vẻ căng thẳng liền để ngựa chạy chậm lại.
"Không sợ! chỉ là có chút khó chịu" Lãnh Băng Châu khẽ lắt đầu rồi cúi đầu che đi gió lạnh phất vào mặt
"Vậy được chúng ta không cưỡi ngựa nữa" Long Quân Thương lại ôm người xuống ngựa rồi ra hiệu ám vệ mang ngựa về
"vậy thì đi bằng gì bây giờ?" Lãnh Băng Châu hỏi, xe ngựa cũng đã về phủ rồi.
"chúng ta đi dạo một lúc! sau đó ta mang nàng đi" nhìn dòng người tấp nập trên phố Long Quân Thương đổi ý nắm tay Lãnh Băng Châu đi dạo.
Bây giờ cũng chỉ còn mấy ngày nữa liền đến tết rồi.
Một số sứ thần các nước đã đến, trên đường phố không còn vắng lặng như mấy hôm trước.
Sáng nay tuyết đã ngừng rơi trả lại không khí ấm áp của mùa xuân cho mọi người, vì vậy tối nay liền náo nhiệt.
Dù sao cũng vì tuyết rơi kéo dài làm chợ đêm bị hoãn mấy ngày, đêm này vừa mới mở lại vì vậy mọi người đi lại vô cùng đông.
Hai người quá mức xuất sắc lại dắt tay nhau trên đường liền như vậy nhanh chóng bị nhận ra.
Nhìn thấy đám đông xung quanh ngày càng nhiều Long Quân Thương lạnh mặt ôm người bay lên một tửu lâu gần đó.
Tiểu nhị tiến vào hỏi liền nhận được một thỏi bạc sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
Vốn dĩ chỉ muốn như bao người dắt tay thê tử đi dạo đêm vậy mà lại bị vây xem.
Dù sao mọi người cũng không có ác ý nên Long Quân Thương cũng không thể nổi giận với họ.
Nhìn đám cười hò reo khen ngợi họ đẹp đôi bên dưới Long Quân Thương liền có chút bất đắc dĩ.
"còn đi nữa không?" nhìn y như vậy Lãnh Băng Châu cũng không nhịn được tràn lên tiếu ý.
Cho dù cô không thích ồn ào nhưng chỉ cần có người này bên cạnh cô đều thả lỏng.
"nàng xem sao nàng lại xinh đẹp như vậy? ngay cả đi dạo cũng không được" Long Quân Thương oán thầm cọ mặt vào cổ Lãnh Băng Châu
"cũng không phải lỗi của mình thiếp" Lãnh Băng Châu kéo tên đang làm nũng với mình ra dùng tay chọt chọt mặt y
"thật bất công" nhìn các cặp đôi dắt tay nhau đi trên phố, rồi các tiểu thư công tử cũng đeo mặt nạ chơi đoán đèn đến vui vẻ mắt Long Quân Thương đầy chán nản
"cũng không phải tiểu hài tử! còn ganh tị" Lãnh Băng Châu nhìn đại yêu nghiệt mang vẻ mặt đó liền thấy yêu không chịu được.
Đưa tay xoa xoa má y rồi bật cười
Tiếng cười thanh lãnh đầy vui vẻ vang lên.
Long Quân Thương có chút ngây người nhìn nàng, thê tử của y đúng là bảo bối không tì vết.
Quá mức làm người muốn phạm tội.
"Mua mặt nạ đeo vào chả phải được rồi sao?" Lãnh Băng Châu giữ gương mặt đang muốn tiến đến hôn mình lại lên tiếng
"Chờ ta" Long Quân Thương thấy không hôn được vẫn không mất hứng.
Nghe nàng nói vậy liền nhảy khỏi cửa sổ đi xuống phố.
Mọi người vẫn còn ở đó rất đông thấy nhị vương gia quay lại liền quay qua nhìn.
Không thấy nhị vương phi bên cạnh liền lên tiếng hỏi, thậm chí còn có mấy tiểu thư ném hoa cho y.
Long Quân Thương chỉ thấy đau đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đi chọn hai cái mặt nạ sau đó ngay cả bạc cũng không cần thói quay người đi.
Vốn dĩ có thể để ám vệ đi mua nhưng y muốn tự mình chọn lấy.
Trở lại tửu lâu trên người y đã ám đầy hương của hoa hoa cỏ cỏ.
Lãnh Băng Châu nghe mùi hoa phất vào cánh mũi liền nhịn không được ắt xì một cái.
"nàng nói xem bây giờ ta cho ám vệ đến dẹp đường sau đó chúng ta đi dạo có được không" Long Quân Thương nghe mùi trên áo mình cũng chịu không được liền cởi áo ngoài đưa cho ám vệ.
"như vậy thì đâu còn không khí nữa" Lãnh Băng Châu trả lời nhưng lại nhẹ bước cách ra y một chút
Tuy mùi đã nhạt hơn nhưng vẫn còn lảng vảng làm Long Quân Thương có chút chịu không nỗi.
Cũng không có chạm vào ai mà chỉ bị mấy cành hoa ném trúng lại ám mùi nặng như vậy.
Long Quân Thương nhìn Lãnh Băng Châu ghét bỏ mùi trên người mình liền cảm thấy tủi thân
"nàng còn ghét bỏ ta" nếu không phải Lãnh Băng Châu không đồng ý thì mấy người ở dưới làm gì dám lớn mật như vậy.
Đã không cho dẹp đường thì thôi còn ghét bỏ y
"không có! chỉ là mùi có hơi nồng....ắt xì" Lãnh Băng Châu cũng đành chịu, cô không chịu nỗi mùi phấn hoa quá nồng.
Cũng không biết mấy cô nương đó dùng cái gì trên hoa nữa chỉ dính vào mà đã nồng như vậy
"Ám nhất! hồi phủ lấy một bộ y phục khác cho ta" Long Quân Thương cũng hết cách.
Nếu không thay y phục thì cũng không cần dạo nữa.
Rất nhanh Ám nhất mang y phục quay trở lại.
Long Quân Thương nhanh chóng đi vào trong thay y phục.
Đưa lại y phục cho ám vệ y đi ra ngoài kéo Lãnh Băng Châu vào lòng cắn lên mặt nàng
"nàng dám ghét bỏ ta! sao nàng dám ghét bỏ ta" y gặm gặm mấy cái sao đó hài lòng nhìn gương mặt đỏ lên của nàng
"cái người này sao lại như vậy! mau chóng đi dạo! còn ở đây liền đến sáng" Lãnh Băng Châu kéo tay áo y lên chùi chùi mặt mình.
Sao lại nói cắn là cắn vậy không biết
"không cho chùi" Long Quân Thương lại hôn một cái rồi đeo mặt nạ cho nàng.
Lần này cả hai đều thuận lợi xuống phố.
Tuy vẫn có vài người quay lại nhìn vì khí chất của hai người nhưng cũng không đến nỗi như lúc nãy.
Xung quanh đèn lồng treo rất nhiều sáng rực cả con đường.
Rất nhiều đồ ngọt và điểm tâm làm thủ công bán trên đường.
Mấy thứ linh tinh như ngọc bội, trâm cày, lượt cũng được bày bán khắp nơi.
Lãnh Băng Châu lần đầu tiên đi chơi ở nơi đông người một cách vui vẻ như vậy.
Cô nhìn mấy người bán đồ ăn đều làm thủ công cảm thấy có chút thú vị.
Hai người đi qua một quầy kẹo đường có rất nhiều người vây xung quanh.
Lãnh Băng Châu có chút tò mò liền đứng lại xem, Long Quân Thương chỉ thích cảm giác đi dạo cùng ái nhân trong chợ đêm nên ở đâu cũng không quan trọng.
Bạn đang đọc bộ truyện Lãnh Vương Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lãnh Vương Phi, truyện Lãnh Vương Phi , đọc truyện Lãnh Vương Phi full , Lãnh Vương Phi full , Lãnh Vương Phi chương mới