Edit + Beta: Tiểu Mật Mật Chương 2: Gặp may mắn? Ân Lang trở lại thành phố C, chuyện đầu tiên chính là gặp người đó. Ở lầu hai một nhà tiệm cơm Tây, Ân Lang Qua gặp được một người, người nọ trước tiên đem tư liệu trong túi công văn mấy năm nay thu thập được rất cung kính đưa đến trước mặt Ân Lang Qua đặt trên mặt bàn, sau đó Ân Lang Qua cho phép ngồi, mới nơm nớp lo sợ ngồi ở ghế đối diện với Ân Lang Qua. Ân Lang Qua lật xem tư liệu trên tay,sắc mặt vẫn như cũ,âm trầm và lạnh lùng, nhưng tim lại không tự kìm hãm được đập nhanh hơn, hắn từng ở trong mộng cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng 11 năm trước, đã từng dốc hết toàn lực ở trong đầu để hình dung ra cái dáng vẻ trưởng thành của cậu bé kia, hiện giờ hắn rốt cục đã thu được tin tức, giống như dung nham nóng bỏng tiến vào trong tĩnh mạch.Thân thể tĩnh lặng nhiều năm bây giờ nháy mắt bị kích động. Ân Lang Qua lật qua một trang tư liệu dán ảnh chụp, tay bắt đầu ngừng lại, người trong ảnh mặt mày thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ mang theo có vài phần ngây thơ cùng mờ mịt, làm cho người ta có cảm giác thật sự ôn hòa mềm mại,người đó khoác trên người chiếc áo của sinh viên ngành y trắng như tuyết, cậu đang nhìn về hướng một ông lão bác sĩ tóc hoa râm ở trong phòng bệnh, có lẽ đang giảng dạy một cái gì đó, ánh mắt cậu thanh triệt, lấp lánh, rất có hồn. Còn có một tấm ảnh người nọ đang khẽ cười, tươi cười tuy lạnh nhạt, nhưng lại cho người ta một cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân. Hốc mắt chua xót đến đau đớn, Ân Lang Qua chậm rãi, chậm rãi đưa tay vuốt ve hai bức ảnh kia, sâu trong nội tâm, nước mắt đã sớm không ngừng rơi.
Mười một năm,dáng hình “Ôn Dương” sớm đã mơ hồ ở trong đầu của Ân Lang Qua, chỉ có cảm giác đau nhói trong tim là không thay đổi, căn cứ theo tư liệu điều tra kia,người phụ trách điều tra nói người nọ bảy phần có khả năng là Ôn Dương, nhưng Ân Lang Qua đã ở nhìn đến ảnh chụp này trong nháy đã tự mình khẳng định một trăm phần trăm là Ôn Dương, trên ảnh chụp người này, chính là Ôn Dương. “Có từng tiếp xúc với cậu ta không?” Ân Lang Qua kiềm chế ngọn lửa đang kịch liệt thiêu đốt trong lòng, trầm giọng hỏi, “Cậu ấy còn nhớ rõ mười một năm trước chứ?” “Năm đó cậu ấy được một chiếc thuyền chở hàng ở con sông gần đó cứu lên, nghe nói sau khi được cứu lên, ngoài trừ việc biết chính mình tên là Ôn Dương thì cái gì cũng không nhớ rõ, sau đó cậu ấy được đưa đến một cô nhi viện, sau đó một năm thì được đôi vợ chồng thương nhân cũng mang họ Ôn nhận nuôi.” Ân Lang Qua không cách nào hình dung được tư vị trong lòng lúc này, là tiếc hận, hay là may mắn? Tiếc cho mình sớm chỉ là khách qua đường của Ôn Dương, hay là may mắn cho chính mình lúc này có thể hoàn toàn thản nhiên, không hề gánh vác trách nhiệm khi đứng trước mặt của Ôn Dương? Vốn tưởng rằng, cái dáng vẻ chật vật không chịu nổi của mình mười một năm trễ không có mặt mũi nào đứng trước mặt của Ôn Dương, nhưng hôm nay Ôn Dương không nhớ rõ chuyện mười một năm trước, vậy có khi nào mình còn có cơ hội được bước vào thế giới của Ôn Dương không, dễ dàng đạt được điều này, hắn thậm chí có thể hi sinh cả tính mạng mình. Sẽ sao?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!