TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Bỏ tôi xuống." Bạch Nhược cảm thấy đau nhói trong lòng mà nói với Cố Mặc.
Thà rằng cứ đối xử lạnh nhạt dùng những lời lẽ khô cằn, không cần sự dịu dàng cô lại cảm thấy dễ chịu hơn trong tình huống bây giờ.
Đừng xem cô là một món đồ lắp vào chỗ trống còn thiếu rồi xem như một thứ chẳng ra gì tùy ý mà ném đi, như thế còn đau hơn.
Hơn cả cú té ngã lúc nãy, còn đau hơn sự hành hạ về thể xác khi cô còn ở trong nhà họ Bạch.
Cố Mặc có chút khó chịu, rõ ràng đã nhận lỗi nhưng đối phương có vẻ không hài lòng.
Lúc nãy cũng không có sự chống đối gì, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy.
"Nhà cô ở đâu?" Cố Mặc gạt đi lời nói của Bạch Nược vẫn không chịu bỏ cô xuống, di chuyển đến chiếc xe của mình.
Từ khi Cố Mặc bước xuống xe người tài xế liền hiểu, ngồi trong xe quan sát động tĩnh.
Mắt thấy Cố Mặc di chuyển đến xe, tay lại đang bận, nhanh nhẹn mà cầm lấy một chiếc ô khác bước ra khỏi xe, ra hàng ghế sau mà mở cửa.
Một bước trơn tru Cố Mặc để Bạch Nhược ngồi vào ghế đóng cửa xe lại.
Trong tích tắc cả ba người đã ngồi vào chiếc xe, người tài xế lại tiếp tục đợi chờ lệnh xuất phát.
Bạch Nhược bị hắn bế vào xe không phải đồng ý với hành động này mà là đau đến không làm gì được.
Nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, thứ tình cảm nhỏ bé khi xưa lại quay về, thứ nằm sâu trong tim kia đang trỗi dậy nó làm cô đau không kể xiết.
Nó đâm sâu vào da thịt, đừng! Có thể đừng xem cô là người kia mà đối xử không?
Bạch Nhược cố kìm nén cái cảm giác tồi tệ kia, kìm nén đến nỗi nước mắt rơi lã chã trên mặt hoà với nước mưa, cô nói: "Anh không cần phải làm vậy.”
Hắn không nhìn Bạch Nhược, không hề phát giác Bạch Nhược đang khóc.
"Là tôi làm cho cô bị ngã, đưa cô về xem như là một lời xin lỗi.”
Nhất thiết phải làm như vậy sao? Có thể đưa ô để cô tự về mà? Tại sao cứ nói ra những lời mà cô không tài nào hiểu nổi làm ra những hành động vô cùng kì lạ.
Sao cứ phải làm cho cô nhớ đến những ngày tháng phải chịu uất ức kia chứ?
Bạch Nhược đưa tay mở cửa xe nhưng bị Cố Mặc chặn lại.
"Cô thật khó chiều." Cố Mặc nói "Bị thương đến như thế đừng cố chịu đựng, tôi không có hứng thú xem cô tỏ ra mạnh mẽ.”
Trong lòng Bạch Nhược lập lại câu nói của hắn: "Đừng cố chịu đựng?" Câu nói này cô muốn nghe nó hàng trăm hàng nghìn lần trước đây, nhưng hiện tại không cần đến nữa rồi.
Đã thực sự có được tự do, không còn phải chịu đựng nữa, câu nói này thật sự không còn tác dụng để cứu rỗi linh hồn của cô, đã tự mình cứu lấy linh hồn của mình rồi.
Người thấy khó xử chắc chỉ có mỗi người tài xế, cái không khí kỳ quặc này như đôi tình nhân đang dỗi nhau ấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới