TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hà Bạch rút trong chiếc giỏ xách của mình một chai sát khuẩn, xịt xịt nó lên tay Bạch Nhược: “Gặp lần nào cũng bị thương, số em đúng là đỏ nha.” Cô ta dán băng gạt, xử lý vết thương trong tích tắc.
Không hổ là viện trưởng!
“Chị có chuyện không vui nhưng tâm trạng lại tốt như vậy?” Bạch Nhược khó hiểu, con người còn có thể lạc quan như vậy sao?
Hà Bạch vẫn giữ nét tươi cười như thể chuyện đó chẳng là gì, cô ta xua tay nói: “Bị gia đình ép buộc, tôi không có nhu cầu đó.” Cô nói tiếp “Có muốn đi làm vài ly cho tâm trạng tốt lên không?”
Cố Mặc và Dương Tư đồng loạt nói: “Không được!”
Cố Mặc trừng Dương Tư xong lại nói với Hà Bạch: “Cô tự mà đi một mình đi, đừng làm hư em ấy.”
Hà Bạch cười muốn ngất: “Đi với hai người, em ấy mới phiền não.”
Dương Tư đưa lại chiếc điện thoại cho Bạch Nhược.
Nhận được món quà này chưa được bao lâu mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nào là vỡ màn hình rồi còn đổ cho tội ăn cắp.
Hà Bạch hỏi Bạch Nhược lại lần nữa: “Em đi không?”
Bây giờ về phòng trọ cũng chỉ nằm nhìn lên trần nhà, nghĩ thế Bạch Nhược gật đầu đồng ý.
Dương Tư không quen biết cái bà chị Hà Bạch này nhưng đối với hắn hòa nhập chưa bao giờ là chuyện khó.
Một màn khó xử lại diễn ra, bốn người ba xe.
Bạch Nhược không thể chia ra làm ba để từng người chở một phần.
Cổ tay của Bạch Nhược đều bị hai người Cố Mặc, Dương Tư nắm lấy.
Một bên là oto sang trọng, một bên là moto ngầu hết chỗ nói.
Hà Bạch nhìn mà ngứa mắt hai cái con người ích kỉ này, cô đưa ra quyết định: “Bạch Nhược đi cùng tôi, được chưa?”
Bản thân đã không có, đối phương cũng đừng mơ.
Cả Cố Mặc và Dương Tư điều đồng ý quyết định này, địa điểm dừng chân là một quán rượu nhỏ ven đường.
Bốn người ngồi hai bàn nhưng vẫn chật, chật là do trong tưởng tượng.
Cố Mặc chọn cách ngồi bên cạnh Bạch Nhược, Dương Tư nhanh chân chạy qua phía đối diện.
Bạch Nhược bỏ mặc hai người, Hà Bạch nghiêng đầu bốn mươi lăm độ nhìn chằm chằm Cố Mặc.
Dương Tư thì cô ta không rõ nhưng Cố Mặc thì lại khác, từ khi quen biết đến bây giờ Cố Mặc có làm ra những hành động ngu ngốc như này đâu.
Vị trí ngồi quan trọng đến thế sao?
Rượu thịt được ông chủ đem lên, Hà Bạch là người nhiệt tình nhất, cô ta rót đầy ly: “Uống! Ly này là vì tôi tâm trạng không tốt.”
Ba người kia rót đầy ly của mình cụng một cái.
Ly vừa chạm đến môi đã bị Cố Mặc ngăn lại, hắn giật lấy ly của cô một hơi uống cạn.
Bạch Nhược chớp mắt ngạc nhiên, tửu lượng của Cố Mặc cũng tốt nhưng như thế thì không ổn.
Còn chưa đợi Bạch Nhược ngăn cản đôi mắt hình viên đạn của Dương Tư đã bắn sang.
Giật luôn chai rượu của Bạch Nhược, Dương tư uống một hơi.
Hà Bạch ngồi một góc mà nuốt nước bọt, cô ta chỉ uống một ly mà ba người họ đã xong một chai.
Bạch Nhược bất lực nhìn sang Dương Tư: “Anh uống chẳng ra làm sao, đợt trước đi đứng còn không vững, uống ít thôi.”
Em vậy mà lo cho hắn hơn cả tôi, rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt chứ? Cố Mặc đặt mạnh ly xuống.
Bạch Nhược thở dài một hơi, cố dằn xuống nói với Cố Mặc: “Cả anh nữa, uống say đến nhận nhầm người, ít một chút.
Tôi không muốn anh nhận nhầm tôi thành Thẩm An Huyền!”
“Buông thả đi, chị lo! Về tận nhà.” Hà Bạch lại rót một ly nữa, cụng ly cùng Bạch Nhược.
Ngồi được một lúc, cả bốn vẫn còn tỉnh táo.
Ông chủ nhìn đống chai rỗng mà ngao ngán.
Hà Bạch, Cố Mặc, Dương Tư đã quen với tiệc tùng thế gia, loại rượu mạnh uống như nước, bao nhiêu đây có là gì.
Còn về phần Bạch Nhược do thể chất đặt biệt nên cũng không nhầm nhò gì.
“Cái con bé ngồi ở đằng kia, thân thể nhỏ con mà cũng dữ dằn mặt mày tỉnh bơ, đúng là lớp trẻ.” Ông chủ đứng tám chuyện cùng nhân viên quét dọn đường.
Người quét dọn đường đặt cầm lên cây chổi, đáp: “Tôi đoán là học sinh cấp ba, mà bây giờ bước vào giai đoạn thi cử sao có thể ung dung như vậy?” Bĩu môi, rồi nói tiếp “Mất hết tương lai.”
Ông chủ cười một cái nói: “Lầm to rồi!”
Người quét dọn khó hiểu hỏi: “Ông biết rõ lắm à?”
Ông chủ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ của mình lên, lia qua lia lại vài vòng rồi dừng tại chỗ để ba chiếc xe.
Người quét dọn đưa ngon tay cái lên gật gật đầu.
Từ tối đến hai giờ sáng, ông chủ quán rượu ngáp lên ngáp xuống.
Chỉ còn một cái bàn duy nhất của bốn người, đồ nhấm cứ liên tục, ngày hôm nay bốn người bọn họ dọn luôn cái quán của ông rồi.
Ngày hôm đó ông chủ quán rượu nhớ rất rõ, là bốn giờ hai mươi hai phút rạng sáng mới thôi.
“Gửi xe tạm ở đâu đó đi, tôi chở ba người về.” Hà Bạch đứng dậy nói.
Dương Tư kéo tay Bạch Nhược lại: “Tôi không có yếu đến mức đó, cô chở anh ta về thì hơn.” Dương Tư chỉ về phía Cố Mặc, đang nằm gục trên bàn.
Đi tranh gái mà tửu lượng chẳng ra làm sao, làm mất mặt quá.
Hà Bạch đập một cái thật mạnh vào trán mình.
Bạch Nhược vẫn tỉnh táo chỉ là có chút buồn ngủ, cô uể oải nói: “Anh thử đứng lên đi hai bước cho tôi xem.”
Dương Tư muốn chứng tỏ mình không nói dối liền làm theo, vừa đứng lên kết quả phải chạy đi tìm một nơi để nôn ra.
Bạch Nhược lay Cố Mặc: “Tôi biết hết kế hoạch của anh rồi, là người tỉnh táo nhất thì lái xe đi.”
Cố Mặc bị lay đến tỉnh ngủ, miệng anh nhếch lên một chút.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới