TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tư thế uống sữa cũng tỏa ra khí chất của một tổng tài thực thụ, Cố Mặc vô cùng trầm tĩnh.
So với Dương Tư một anh chàng kém tuổi thì hơn nhiều.
Dương Tư nghe thấy lời kia của cô thì có vẻ tự tin lại dâng lên.
Bạch Nhược đan chéo hai tay của mình: “Tôi muốn thu tóm gia sản của Bạch Gia.
Nhưng bây giờ thì vẫn chưa đến lúc, kinh nghiệm của tôi không bằng anh.” Cô nhìn sang Cố Mặc, rồi nói tiếp “Cũng không cứng rắn như anh đâu!” Cái nhìn tiếp theo là dành cho Dương Tư.
Cô không can đảm để hành xử như lời nói của Dương Tư, mặc dù đã có hai ngọn núi cao cao phía sau đỡ cho.
Trên mặt Dương Tư biểu tình không rõ ràng, ngay cả Cố Mặc cũng có biểu hiện như vậy.
Cả hai điều có một điểm chung là thất vọng, hai người bọn họ còn tưởng cô muốn nói đến là chuyện tình cả.
Nhưng chuyện đang đến nói cũng không tệ.
Cố Mặc đặt ly sữa xuống, trên tay hắn vẫn còn dấu vết của việc đấm vào cây đến rỉ máu, hắn nói: “Không phải em cũng mang họ Bạch sao? Đến khi thừa kế em ít nhiều cũng có.”
“Tôi kí vào giấy không thừa kế bất kì cái gì thuộc về Bạch Gia.” Bạch Nhược nhìn Cố Mặc mà nhỏ giọng.
Dương Tư tựa lưng vào sofa, đứng đắn nói: “Tôi thấy vậy lại tốt, đến khi chiếm đoạt thì họ không có cái gì để phản biện lại.” Cố lắm Dương Tư mới nói được một câu dễ nghe.
Ngồi trên bàn ăn Dương Tư đã thấy được đôi mắt của cô sưng một cách dữ tợn, nhưng hắn không hỏi chẳng phải vì chuyện của tối hôm qua hay sao? Còn trên tay Cố Mặc lại xuất hiện vết thương kia? Dương Tư chẳng buồn quan tâm.
“Thi xong lại bàn đến chuyện này, không phải thứ quan trọng bây giờ là kì thi sao?” Cố Mặc hỏi.
“Gia sư thì tốn kém, để tôi dạy kèm cho.
Nhìn như vậy thôi chứ điểm thi tuyển của tôi cao lắm.” Dương Tư lấy cái điện thoại của mình ra, chỉ vài thao tác một cột điểm số nằm ngang đã hiện ra trước mắt “Cô nhìn xem!”
Bạch Nhược đưa mắt nhìn qua, quả thật điểm rất cao.
Không thể nhìn mặt mà vội phán đoán con người ta, cô hỏi: “Anh là thủ khoa sao?”
Dương Tư đắc ý gật đầu rồi nói: “Chuyện đó là hiển nhiên!”
Thấy thế Dương Tư vội nhìn qua Cố Mặc, hất cầm hỏi: “Còn đằng ấy thì sao? Xếp từ cuối lên à?”
“Phụ lòng cậu rồi, kết quả không như cậu nhưng vẫn đủ dùng.” Cố Mặc bình tĩnh đáp.
Cố Mặc năm hắn thi là á khoa.
“Vậy chuyện này một tháng sau lại nói tiếp, còn về kì thi không cần phải lo.” Bạch Nhược khẳng định.
Dương Tư còn muốn chọc cho Cố Mặc bị bẻ mặt nhưng cuộc điện thoại cắt ngang.
Hắn nhìn đến tên người gọi là mẹ của hắn, dù sao cũng phải nghe xem là chuện gì.
Dương Tư nhấc thân người đi đến một góc, đứng trước cửa kính trong suốt có thể nhìn ra ngoài.
“Con nghe đây! Người có chuyện gì?”
Đầu bên kia là tiếng của Lan Hi: “Sau khi chúng ta về còn xảy ra chuyện gì sao?”
Nhắc đến chuyện hôm qua Dương Tư lại thấy tức, hắn bực dọc nói: “Là người mẹ kế của Bạch Nhược đến kiếm chuyện, cái mụ đó đúng là điên khùng.
Sao người lại hỏi như thế?”
“Trên mạng xã hội điều là tin tức của vụ ẩu đã trước cửa nhà hàng, thấy giống nên ta hỏi thử.
Để ta tìm quản lý tường thuật lại chuyện hôm qua, sẽ xử trí thỏa đáng.” Giọng của Lan Hi còn mang theo một chút dọa người.
Vừa ngắt máy điện thoại Dương Tư lại có cuộc gọi đến, lần này là ba hắn.
Còn chưa lên tiếng chào hỏi Dương Chí Minh liền nói: “Con xem tin tức chưa?”
“Con chỉ mới thức giấc, ăn một bữa cơm.
Còn chưa có thời gian, nhưng chuyện người nói đến mẹ đã nói con nghe rồi.” Dương Tư đáp.
“Cần giúp một tay thì cứ nói với ta.
Nhà chúng ta cũng không thua kém Bạch Gia, không phải lo.” Dương Chí Minh cứng rắn mà nói.
Từ khi gia đình nói chuyện với nhau mối quan hệ ngày càng đi lên, Dương Tư xem Bạch Nhược như một bảo bối mang lại may mắn.
Khi gặp cô cảm xúc của hắn đối với cái thế giới này lên một tầm cao mới.
Cố Mặc ngồi vô cùng nghiêm túc, hắn nhẹ nhàng hỏi Bạch Nhược: “Em, có muốn làm thư kí cho tôi không?”
Đi theo Cố Mặc học hỏi cũng có lợi, anh ta là một con người tài năng.
Bạch Nhược không chừng chừ: “Thật vậy sao? Tôi không có kinh nghiệm.”
Vẻ mặc của hắn vô cùng cưng chiều: “Tôi cho cơ hội để em tìm thêm kinh nghiệm, thi xong thì chúng ta bắt đầu.”
Bây giờ thõa mãn bao nhiêu, tốt biết bao.
Quay về khoảng thời gian trước khi cô chưa chết đi nó lại trái ngược hoàn toàn, cho dù có cầu xin thì những con số trên tài liệu có ngó cô cũng chẳng có cái quyền để ngó xem.
Không trách Cố Mặc vô tâm, hắn hành xử như vậy là đúng với quy luật của tự nhiên mà.
Cô không tự chủ mà nghĩ đến quá khứ không tốt đẹp kia nữa rồi, có lần tài liệu bị đánh cắp.
Cố Mặc tức giận đi về nhà, tìm cô mà trút giận.
Hắn không đánh người nhưng thái độ của hắn gi3t chết cô, lời nói tựa như mộc thêm gai nhọn đâm vào da thịt.
Lần đó Bạch Nhược còn biết là ai gây ra nữa kìa, nhưng rồi sao? Người đó là Thẩm An Huyền nói ra rồi hắn có tin không? Câu hỏi đơn giản như vậy cô cũng có thể tự mình trả lời.
Đương nhiên là đánh chết Cố Mặc cũng không tin, thà rằng hắn làm lại từ đầu của kế hoạch cũng không tin Thẩm Anh Huyền là thủ phạm.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới