TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Câu nói này là ý gì? Thẩm Gia tuy không giàu bằng Cố Gia nhưng tuyệt nhiên không phải dạng nghèo nàn gì, hai gia đình cũng tạm chấp nhận gọi là quen biết.
Trong quá khứ có một vài lần hợp tác.
Cố Mặc nói như vậy là chê Thẩm Gia nghèo hay là đây chỉ là cái cớ?
Ông sao để cho đứa con của mình thắng lợi vẻ vang, Cố Vũ từ tốn nói: “Con bé đó tên gì? Là Thẩm An Huyền có đúng không, người ta hình như cũng thích con.”
Cố Vũ muốn cho Bạch Nhược nghe thấy những lời này, ông cũng muốn xem thử phản ứng của cô.
Vẻ mặt của Bạch Nhược có ghen tỵ, có đau khổ, có ủy khuất, nào có biểu cảm vừa kể đâu.
Hoàn toàn không để ý, lại vô cùng bình tĩnh xem ra con trai ông thích người ta chứ người ta có thích lại đâu.
Chưa dừng lại ở đó Cố Vũ bắt đầu đánh động sang Bạch Nhược, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên: “Đừng có nói là con thích cái loại này?”
Những lời trước đó Cố Mặc không để vào tai, nhưng cái loại mà ba hắn mới nhắc đến? Người lớn nên dùng từ có chút kì quái sao? Không thể mặc cho lớn tuổi muốn nói gì thì nói.
Cố Mặc nắm tay Bạch Nhược kéo cô đứng dậy.
Bức xúc, tức giận Cố Mặc điều để hết lên mặt: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Bạch Nhược đâu thể im lặng mãi, cô đã gọi một tiếng Cố Tổng có tôn trọng.
Lễ phép Bạch Nhược bình tĩnh sửa lời Cố Vũ.
“Cố Tổng dùng từ sai rồi, gia đình có vấn đề đừng chuyển sang con chứ ạ?” Bạch Nhược quyết không lùi bước, cô cứng rắn mà nói ra lời này.
Cô gái cam chịu trước khi tòa án diễn ra, yếu đuối đến ngay cả quyền lợi của bản thân còn không muốn lấy lại.
Vậy mà dám đứng trước một vị có quyền có thế, nổi tiếng khó tính.
Phút chốc Cố Mặc ngẩn người, có thật đây là Bạch Nhược không?
Cố Vũ chớp mắt, sát khí ông dùng để đe dọa cấp dưới của mình điều đem ra dùng lên người Bạch Nhược, đôi mắt khó chịu mà nhìn về phía cô, lời nói ngày càng khó nghe: “Đang cố giả vờ ngoan hiền, hiểu biết nhiều để được ta chú ý? Cũng có tài thật đấy, nhưng ta lại không thích loại đó ta thích những con người có đầu óc làm ăn.
Một cô gái tài giỏi như con gái nhà họ Thẩm, đúng ta thích kiểu đó đấy.”
Bạch Nhược ấn Cố Mặc ngồi xuống, hắn không hiểu hành động của cô cho lắm.
“Cố Tổng nói thật sao? Con cũng rất thích kiểu người của Thẩm An Huyền, nói trắng ra thì có lẽ cô ta hợp làm cô dâu của Cố Mặc hơn.
Người không tin cũng không sao, con có cách để chứng minh.” Bạch Nhược không chừa chỗ cho Cố Vũ, vẻ mặt cô thể hiện mười phần kiên định mà chất vấn ngược lại “Trong lời nói rõ ràng có một lỗ hỏng rất lớn, Cố Tổng thích kiểu có đầu óc làm ăn.
Cố Mặc thì sao? Con nghĩ người làm ba sẽ nắm rõ hơn con.
Còn nữa con không ngoan hiền như cái cách Cố Tổng nhìn thấy, ít nhất thì là trong tương lai sẽ không.”
Cố Mặc bị làm cho cảm động, cô vậy mà nói giúp cho hắn ở trước mặt người mà ruồng bỏ công lao của hắn.
Nhưng câu trước thì làm hắn muốn biểu tình, nói về Bạch Nhược thì cô hợp làm cô dâu của hắn nhất rồi.
Những điều đó cũng chỉ có thể giữ lại ở trong lòng, tình thế bây giờ không tốt, không thể bài tỏ được.
Trong lúc căn thẳng như vậy thì trên lầu một ông lão bước xuống, tay vịnh cầu thang tay còn lại cầm chiếc quạt giấy phe phẩy.
Gu ăn mặc rất thời thượng, khác biệt hẳn những con người ngồi ở dưới.
Giọng nói đầy uy lực: “Căng thẳng cái gì? Con bé đó đến làm khách chứ có nói là làm con dâu của Cố Gia đâu? Muốn hôn lễ nhanh nhanh ta sẽ giúp một tay chuyển lời đến Thẩm Gia.”
Ông lão nói mà không thèm nhìn cảm xúc của thằng cháu trai.
Cố Mặc bị lời nói vừa rồi dọa một phen.
Bạch Nhược xoay đầu thì cảm thấy ông lão này có phần quen mắt, cô không có bị chứng bệnh không thể nhận diện gương mặt người, nhìn kiểu nào cũng thấy rất giống ai đó nhưng chẳng thể nhớ ra.
Cố Lam Tinh đứng dậy đỡ Cố Anh Phong đi đến ngồi cùng với gia đình.
Bây giờ Tạ Tiễn Như mới lên tiếng chào hỏi: “Ba, người lúc nãy thấy không khỏe sao? Vườn hoa cũng rất chiếm diện tích nên giao cho người làm vườn.”
Càng nghe Bạch Nhược càng liên tưởng đến ông lão vừa vấp té lúc nãy.
Một lúc lâu cô mới có thể xác nhận đó là cùng một người, chỉ cần ăn diện một chút là không nhận ra ai với ai.
Bạch Nhược vẫn còn có chỗ chưa thông, nếu là như vậy tại sao lúc Cố Anh Phong vấp té thì biểu tình của Tạ Tiễn Như và Cố Mặc lại rất bình thản, cô còn nghĩ ông lão là người làm vườn thật.
Lại có uẩn khúc gì giữa ba chồng nàng dâu sao? Cái tình thế của nhà họ Cố càng đi vào bên trong lại càng rối rắm, gỡ không biết đến năm nào mới hết.
“Họ sao có kỹ thuật bằng ta.” Cố Anh phong cười nói vui vẻ.
Cố Lam Tinh từ khi dìu ông nội xuống thì mắt không dám nhìn vào quyển sách mình đang đọc.
Cố Anh Phong là người rất tinh tường, sợ rằng ông nội của hắn sẽ phát hiện ra quyển sách đang đọc là một quyển tiểu thuyết.
Bạch Nhược bị cái gọi là yêu đời của người cao tuổi làm ảnh hưởng, cô bỗng dưng thấy thoải mái hẳn ra.
Nhìn xung quanh thì đôi mắt xanh lam của cô chú ý đến một vật thể đang di chuyển, cái khiến cô chú ý là hai chấm màu hỗ phách trên mắt nó.
Cơ thể cô căng cứng, nó giống y đúc con mèo ở đời trước.
Là cái ngày đầu tiên cô về rồi bị bệnh cảm hắt hơi liên tục, ngày sau liền không thấy nó đâu.
Thì ra nó có từ lúc này rồi, ban đầu khi nghe Hà Bạch kể chuyện, cô ban đầu suy luận là do sự vắng mặt của Cố phu nhân, Cố Mặc mới nuôi mèo lại.
Không phải nuôi lại là vật hoàn cố chủ.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới