TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Không khí hạ xuống một nhiệt độ nhất định, Bạch Nhược chỉ dám nhìn vào bàn thức ăn mình vừa mới làm xong.
Chuyện này không thể dùng lời nói để đối chất giống như tình huống lúc nãy.
Có khi nào bị hất đổ không? Cái bàn này trông cũng nặng lắm.
Nhưng ai biết được sức lực của nhà họ Cố có thể lật trời thì sao?
Tần quản gia đã tiếp đón Thẩm gia, một người đàn ông trung niên vẻ mặt có nét của người mưu mô, loại người này để người khác dở trò sau lưng mình, đó là chuyện không thể.
Dung mạo rất khác với Thẩm An Huyền, có lẽ cô ta giống mẹ hơn.
Cố Vũ đứng lên, mời vị họ Thẩm kia ngồi xuống.
Toàn bộ trên bàn ăn đều đồng loạt đứng dậy chào hỏi theo phép lịch sự, trừ Cố Anh Phong.
Ông lão là người lớn tuổi có cả địa vị nhiều người kính nể.
Thẩm Phúc Hắc phải khom lưng cuối đầu gọi một tiếng: “Cố lão gia!”
Cố Anh Phong gật đầu đáp lại, lúc nãy ông lỡ đập mạnh xuống bàn ai ngờ lại dọa mọi người như vậy chứ? Mấy cái chào hỏi thủ tục rờm rà này thật khiến người khác khó chịu, trước mắt là bữa ăn thịnh soạn lại bắt một lão già như ông phải chờ đợi.
Thẩm An Hyền đứng cạnh ba mình, lễ phép chào từng người.
Lần cuối Bạch Nhược gặp Thẩm An Huyền là trong tình cảnh, cô ta và Cố Mặc trao cho nhau nụ hôn thắm thiết.
Sau đó Cố Mặc bỏ cô ta ở lại phía sau mà đuổi theo Bạch Nhược.
Bạch Nhược không biết chuyện tiếp diễn như thế nào, không rõ về sau hai người có từng gặp nhau chưa? Hôm nay được tương phùng, Thẩm An Huyền với vẻ mặt đó chắt có lẽ mối quan hệ giữa hai người không tệ đến nỗi nào.
Trật tự trên bàn ăn ban đầu, Cố Anh Phong là người lớn nhất nên ngồi một mình phía trên.
Bên phải là Cố Lam Tinh cùng Cố Vũ, bên trái là Bạch Nhược, Tạ Tiễn Như rồi đến Cố Mặc.
Không biết là Thẩm An Huyền hôm ra đường có xem lịch hay không, mà chỗ đối diện Cố Mặc lại bỏ trống.
Ba của cô ta tức Thẩm Phúc Hắc nhìn ra được tình ý, con người ông ta vốn dĩ là định sẵn mối hôn sự của hai nhà Cố - Thẩm, có thời cơ phải biết tận dụng.
Thẩm An Huyền kéo ghế còn chưa kịp ngồi xuống.
Giọng điệu lạnh lùng không mang một tia cảm xúc của Cố Mặc, hắn mà còn nhìn mặt Thẩm An Huyền trong suốt bữa ăn có lẽ phải nôn ra hết mất.
Cố Mặc gọi: “Bạch Nhược!”
Bị gọi tên bất thình lình, theo phản xạ cô đáp: “Vâng ạ!”
Giọng điệu của nhà họ Cố khi tức giận lại không để một tia cảm xúc nào trong lời nói, Bạch Nhược vì thế cũng lẫn lộn.
Vừa rồi cô tưởng đấy là giọng có Cố Vũ tức là ba của Cố Mặc.
Giọng điệu của Cố Mặc lại chuyển sang dịu bớt đi vài phần, đúng là khi tức giận cái tên của mình thương là liều thuốc hạ hỏa tốt nhất.
Hắn nhìn về phía cô nói: “Em chẳng phải không ăn được món cay sao? Đổi chỗ đi, Thẩm An Huyền hình như rất muốn được ngồi cạnh ông nội.
Em không để ý tiểu tiết này chứ?”
“À!” Gương mặt Bạch Nhược có chỗ nào là để ý đâu, cũng chỉ là chỗ ngồi.
Tạ Tiễn Như mắt nhìn vào hư vô cũng bắt đầu lên tiếng: “Ở đây ta thấy cũng đâu phải chỉ có món cay, đúng không Tiểu Nhược?”
Bạch Nhược thấy cũng hợp lí, liền đáp: “Con thấy người nói đúng.
Mọi người còn chần chừ nữa sẽ bị nguội hết, cho dù không ngon vẫn nên nếm thử.”
Cô ngồi xuống chỗ cũ.
Cố Anh Phong là người động vào đũa trước.
Những người khác bắt đầu cầm lên theo.
“Con mời Cố lão gia, Cố Tổng, Cố phu nhân và anh Cố dùng cơm.” Ánh mắt của Thẩm An Huyền nhìn sang Cố Mặc “Anh dùng cơm ngon miệng, cả ba nữa.”
Bạch Nhược xem chút cũng quên: “Con…”
“Không cần! Con đã mệt rồi, giành hơi sức của mình lại đi, thân thể quá nhỏ bé rồi." Ông cho miếng cá vào miệng "Ưm, chậc chậc ngon.” Cố Phong Anh bất giác nói ra lời trong lòng.
Ông lão cũng không dấu giếm, ngon thì nói ngon thôi.
Một đ ĩa cá được ớt che phủ, vừa cay mùi vị lại rất vừa ăn.
Cố Vũ chỉ im lặng ăn phần của mình.
Chuyện cũng không có gì để nói nếu như Thẩm Phúc Hắc không giành hết bát canh của Cố Mặc.
Ông ta nếm một muỗng thấy đầu lưỡi bị k1ch thích, liền xong xáo giành hết bát canh rau càng cua nấu với thịt bầm.
Nhà họ Thẩm đến đây phụ họa hay sao mà làm cho lửa giận của Cố Mặc ngút trời cao, hắn cũng biết ấm ức đấy chứ? Mọi người không quan tâm nhưng trong người Cố Mặc vẫn tồn tại cái gọi là cảm xúc mà?
Cố Mặc di chuyển đũa sang phần của ba mình, hắn không có khẩu vị giống mẹ ăn ngọt đến sâu răng.
Ngoài dự đoán, Cố Vũ lấy đũa che chắn lại những đ ĩa thức ăn mà Cố Mặc di chuyển đến, đây là ngầm đánh dấu phần ăn của mình.
Bạch Nhược ngồi một bên nhìn cảnh này, cái gia đình này sao mà lại trẻ con đến thế? Cố Anh Phong chỉ nói đúng câu kia thì không lên tiếng gì nữa, mặc cho con trai và cháu trai của mình đang tranh nhau miếng ăn.
Tạ Tiễn Như gần như thăng hoa cảm xúc của mình, lần ích kỷ của bà là một sự đúng đắn.
Đã hai mươi mấy năm rồi, bây giờ mới có thể tìm lại vị ngọt khi xưa.
Vị ngọt mà chủ nhân của nó làm ra, Tạ Tiễn Như biết giọt nước mắt đang lăn trên má.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới