TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Muốn nói xin lỗi nhưng có làm sai gì đâu chứ? Là hôn người mình thích, ngẫm lại thì sai hoàn toàn.
Bạch Nhược đã cho phép đâu?
“Xin lỗi!”
Bạch Nhược không đáp lại.
“Là do tôi nhớ đến chuyện không vui nên khóc thôi, anh không bắt nạt được tôi đâu.” Giọng của cô nghe ra có chút nức nở.
Vừa rồi cô cảm nhận được hình ảnh năm xưa của Cố Mặc, không yêu nhưng hắn lại cưỡng ép cô, hung hăng đè cô xuống.
Áo cũng bị xé thành cái dạng gì không biết, bây giờ cẩn thận suy xét lại Bạch Nhược thấy bản thân mình quá ngu rồi.
Vậy mà trong phút chốc lại nhìn nhầm Dương Tư thành cái tên cặn bã ở đời trước.
Nói đến cặn bã thì không chính xác, hắn yêu người khác là do cô cản trở họ thôi.
Có trách thì trách sự xuất hiện dư thừa của cô.
Làm sao mà nhìn mặt Dương Tư?
Giọng nói mang theo sự hối lỗi của Dương Tư: “Nếu cô làm ma thì tôi sợ đó, để giảm bớt nỗi sợ hãi, tôi sẽ chọn cách nhảy lầu để đi đến gặp cô!”
Bạch Nhược thẫn thờ quay sang hỏi: “Vì sao?”
“Chết đuối thì xấu chứ sao?” Dương Tư đáp.
Thấy Bạch Nhược vẫn chịu trò chuyện nên Dương Tư tranh thủ nói thêm vài câu: “Cô không giận tôi chứ?” Hắn lo sợ cô sẽ cự tuyệt nên nói tiếp “Tôi nghĩ hôn người mình thích là không sai, chỉ là cô không thích tôi.”
So với việc giận dỗi Bạch Nhược áy náy chuyện nhìn Dương Tư ra thành hình ảnh của Cố Mặc đời trước hơn.
Cô làm ra dáng vẻ tức giận, tức giận vì bản thân: “Tôi không ở trong bất kì mối quan hệ tình cảm với ai, anh hôn tôi nhưng không nói trước, tôi không đồng ý đó gọi là cưỡng ép.” Bạch Nhược bình tĩnh lại nói “Tôi xem như bị chó cắn một cái!”
Nghe được giọng điệu này Dương Tư đã biết cô không giận nữa rồi.
Hắn đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má, dáng vẻ khi rơi lệ của Bạch Nhược, bất giác phía dưới của Dương Tư không tự chủ mà to lên một chút.
Căng rồi đây!
“Chúng ta về bằng cái gì?” Bạch Nhược chưa để ý đến điểm khác lạ của Dương Tư.
Cực kỳ căng thẳng Dương Tư bất lực nói: “Cô, sau này đừng khóc nữa, tôi điên lên mất.”
Lời nói này không đùa đâu.
Lúc thì kêu đừng cười, lúc thì đừng khóc, anh dọa tôi như vậy không khóc mới là lạ đấy! Bạch Nhược định ngồi dậy, lại bị Dương Tư một tay giữ lấy.
“Ngắm trăng một lát, tôi sẽ có cách đưa cô về!”
Bạch Nhược khó hiểu, đi kèm với việc vừa rồi nên có chút cảnh giác: “Không phải là chuyện xấu xa đó chứ?”
Dương Tư có chỗ khó nói, hắn chỉ mong giờ phút này Bạch Nhược nghe lời một chút.
“Nằm xuống nhìn trăng đi!” Hắn nói vội.
Bạch Nhược đưa mắt nhìn lên bầu trời, hoàng hôn chỉ vừa qua đi.
Muốn ngắm trăng thì phải lựa chọn thời điểm thích hợp chứ?
Nhìn lung tung nhìn trúng chỗ kia của Dương Tư, không phải cô cố ý.
Là nó khá to rơi vào tầm mắt của cô đó thôi.
Bạch Nhược biết bản thân mình nên ngoan ngoãn, đến cựa quậy cũng không dám.
Thì ra là chuyện này!
Qua một lúc rất lâu đã ngủ được một giấc, cô bị đánh thức bởi tiếng trực thăng.
Kèm với luồng gió lớn, Bạch Nhược cực khổ cố định váy của mình lại.
“Tôi vừa bắt được tín hiệu, nhờ một người bạn giúp đỡ!” Dương Tư che chở cho Bạch Nhược vì sợ cô nhạy cảm, không dám đụng trực tiếp, tay chỉ che hờ ở phía sau.
Bạch Nhược không nghĩ nhiều người ta đã muốn giấu, cô không tiện để vạch trần!
Phương tiện di chuyển là thứ đắt đỏ đương nhiên đoạn đường trở về càng nhanh hơn, mười mấy phút sau đã thấy hai căn nhà nằm cạnh nhau.
Tìm một bãi đất trống chiếc trực thăng hạ cánh, cho bọn người Dương Tư và Bạch Nhược xuống.
Nằm cạnh bờ biển cũng thật tiện lợi.
Bạch Nhược cả ngày không tắm nên thấy rất khó chịu, Dương Tư cảm nhận được mồ hôi của bản thân cảm giác giống như cô.
Hai con người này tuy đối lập vài thứ, đâu đó vẫn tồn tại một điểm chung.
Cô đưa tay gãy vài chỗ ở trên cánh tay, lúc nãy ngủ quên bị muỗi đốt.
Tay chân có vài mẩn đỏ, kèm theo cảm giác ngứa dai dẳng.
Đều do Dương Tư hại mà ra.
Cô xoay người rời đi trước, Dương Tư vẫn còn đứng nói vài câu với người phi công.
Ngày sau tờ mờ sáng Dương Tư đã nhấn chuông cửa, xem cánh cửa là trò đùa, gõ một cách điên cuồng.
Bạch Nhược nằm trên giường đang say giấc, phải bật dậy ngay tức khắc.
Không thì phải thay một cái cửa nhà mới, trên cô người là bộ đồ ngủ in hình một con gấu đen, rất ngầu.
Thắc mắc à?
Bởi vì ai đó cuồng gấu trắng, mua đồ ngủ mà hắn cũng phải dụ dỗ Bạch Nhược mua vài bộ gấu trắng giống hắn.
Cô vì chống đối, kèm theo hiệu ứng chọc tức nên mua màu ngược lại, vài ngày sau hắn cũng giận dỗi đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới