TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hắn mới nghe một điều tệ hại gì thế?
Dương Tư thắc mắc hỏi lại: “Cô chậm chút, cái gì câu trước thích rồi câu sau lại hận?” Chỉ là phán đoán, hắn quyết định hỏi thử “Người cô nói có phải là Cố Mặc hay không?”
Câu vừa hỏi ra khỏi miệng Dương Tư lại cảm thấy không đúng, lại nói tiếp: “Chắc chắn không phải, anh ta đã thừa nhận là á khoa trong cuộc thi tuyển vào đại học rồi mà?”
Dương Tư với ánh mắt nể phục, thốt lên: “Cô yêu sớm như vậy? Từ lúc nào? Là ai?” Xong lại lạnh nhạt nói “Tôi phải tìm người người đó hỏi cho ra lẽ.”
Bạch Nhược giả vờ cười: “Trong truyện, tôi đang nói đến một nhân vật không có thật.”
Nếu tính theo hiện tại, sự xuất hiện của Cố Mặc đời trước chỉ có một mình Bạch Nhược trải nghiệm.
Nói như vậy cũng không tính là sai.
Dương Tư bình tĩnh lại, không quên mắng một câu: “Cô có bệnh!”
Vì câu nói vừa rồi Dương Tư đã lo sốt vó, hắn thực sự muốn xem hình dáng của người kia ra sao: “Tên truyện!”
Bạch Nhược không ngờ Dương Tư mở miệng ra đồi tên truyện, cô chỉ tìm một cái cớ để bào chữa.
Có khi nào cô lại mò đến những trang truyện để đọc bao giờ đâu, một cái tên cô cũng không biết.
“Không nói!” Cô nhất quyết từ chối cho Dương Tư biết.
“Không nói thì không nói, sớm muộn gì tôi cũng biết.” Vẻ mặt không mấy hài lòng, nhưng dù sao hắn cũng yên tâm phần nào.
Tiếp tục chủ đề yêu đương, vừa rồi Bạch Nhược nói thích nên Dương Tư muốn biết thêm: “Cô không thích người có tính hoàn hảo sao?”
Bạch Nhược gật nhẹ: “Anh đừng hỏi tôi lý do, tôi cũng không thể biết.
Hẳn là nhìn vào vẻ ngoài hoàn hảo nên không thể nào biết được, người đó đang vui hay buồn.
Kể cả tổn thương cũng khó mà nhìn ra, rất khó chịu.”
Một người như Cố Mặc đời trước, cô không nghĩ hắn sẽ vì những chuyện vặt vãnh ở Cố Gia mà tổn thương.
Đương nhiên ở thời điểm đó Bạch Nhược không hoàn toàn biết được chuyện gì, nhất là nội bộ của nhà họ Cố.
Nhưng dựa vào lần cô đến Cố Gia gần đây, cô nghĩ nó sẽ giống một phần nào đó.
Nhưng cô ít nhiều đã hi vọng, hắn một lần ngồi xuống nói ra tâm sự của bản thân hắn.
Dương Tư lại đắc ý, nói với giọng điệu vô cùng tự tin: “Vẫn may, tôi không phải là con người hoàn hảo.
Lúc nhỏ tôi đã thua trong cuộc thi vẽ tranh.”
Ai đời lại tự tin khi nói chuyện bản thân bị thua thảm hại chứ?
“Đã nói nếu đau thì đừng kể.” Bạch Nhược thấy được nét mặt của Dương Tư sau lời nói này.
Cái cô nhìn thấy không phải là vẻ ngoài đắc ý tự tin kia.
Ẩn sau một lớp mặt, đang rất buồn.
“Vẫn là Bạch Nhược chu đáo!” Dương Tư kìm nén lại cảm xúc.
Ngồi một lúc nữa thì Bạch Nhược uống thuốc.
Cô nhìn những viên thuốc có xanh có trắng, vô cùng đẹp mắt.
Bạch Nhược chỉ có thể uống từng viên một, bởi vì cô không có yếu đuối đến mức hở chút là bệnh.
Bởi vì sống ở Bạch Gia cơ thể không khỏe mạnh, sớm đã chết rồi.
Bạch Nhược không quen uống những viên thuốc, nhưng vị đắng mà nó mang lại cô rất quen thuộc.
Dương Tư nhìn thấy đã biết, hắn lên tiếng: “Uống chậm thôi! Có tôi ở đây không nôn ra đâu.”
“Tôi không có nôn!” Bạch Nhược nói xong thì uống một viên.
Tiếp đến là viên thứ hai thứ ba, viên cuối kết cấu khá to.
Uống vào cảm giác nó vẫn nằm ở cổ họng, vị đắng từ cổ họng xọc lên.
Bạch Nhược uống từng ngụm nước nhưng vẫn chưa hết cái cảm giác đó.
“Nói a đi!” Dương Tư bóc vỏ viên kẹo đưa đến miệng Bạch Nhược.
Bạch Nhược mở miệng đón nhận viên kẹo, không quên nói một câu: “Trẻ con!”
Dương Tư cầm chiếc chìa khóa xe, nhưng nó lạ lắm.
Bạch Nhược biết đây không phải là chìa khóa của chiếc xe hắn hay lái.
Mở cửa ra, Bạch Nhược đã thấy một chiếc ô tô đậu ở cạnh nhà.
Cô thiếu kiến thức về mảng này nên không biết nó tên là gì, càng không biết giá trị nó lên đến bao nhiêu.
Dương tư mở cửa vị trí ghế phụ lái, cô chỉ việc ngồi vào.
Cả hai xuất phát lúc sáu giờ sáng, bảy giờ mới bắt đầu thi.
Quá trình đánh thức đến ăn sáng rồi đi ra xe, Dương Tư chưa từng đề cập đến lượng kiến thức mà Bạch Nhược hiện có.
Hắn chỉ bảo cô vẽ bùa, thực sự là làm cho người ta thoải mái đến lo sợ.
“Tôi thấy lạ lắm!” Bạch Nhược đưa mắt nhìn ra đường.
Bọn họ chạy là một con đường đúng nghĩa, không phải đường cao tốc.
Nhưng cảm giác nó rất trống, đây cũng đâu phải loại xe được ưu tiên như xe cấp cứu.
Dương Tư chạy đến đâu ai nấy đều dạt ra đến đấy, làm cho Bạch Nhược sinh lo.
Dương Tư quay sang hỏi: “Căng thẳng nên đau bụng rồi à?”
“Anh đừng nhìn tôi, nhìn đường!” Bạch Nhược nói “Là cảm thấy mọi người đang nhường đường cho chúng ta.”
Ra là vấn đề này: “Có lẽ họ không muốn gặp rất rối, dù sao chiếc xe này bị trầy xước chi phí sửa chữa cũng rất tốn kém.”
“Vậy tôi thà ngồi trên chiếc moto kia thì hơn.”
“Hôm nay đi chiếc này tiện hơn, cô có thể chợp mắt một lát.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới