TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hắn có vui đấy, nhưng không đến mức thể hiện ra mặt.
Có phải là cho hy họng rồi lại dập tắt nó không?
Như thế còn đau hơn.
Nhưng đổi lại cô đã chịu cho hắn cơ hội rồi đấy thôi, nếu mai sau đó là lời từ chối.
Cũng do hắn biểu hiện không tốt không trách ai được, Dương Tư dùng lí lẽ đó để tiếp tục theo đuổi cô.
“Chúng ta về Dương Gia.”
Bạch Nhược không từ chối, chỉ đợi Dương Tư buông cô ra để cả hai đi đến xe.
Vừa ngồi vào xe, trời lại đổ mưa.
“Ngôi nhà trước đây, không phải là chỗ ở hiện tại của gia đình anh.” Bạch Nhược ban đầu không có nghi ngờ, nhưng ở lại vài ngày lại nhìn ra được điểm không hợp lý.
“Không phải!” Dương Tư tập trung lái xe “Căn nhà hiện tại rộng hơn một chút!”
Dương Tư bây giờ ổn định hơn lúc nãy rất nhiều, nhịp tim cũng ổn định.
Hắn có chuyện muốn hỏi rất lâu rồi nhưng biết rõ là cô sẽ không nói, bây giờ Dương Tư nghĩ rằng Bạch Nhược đã mở lòng hơn một chút nên mới dám đánh liều.
“Tôi lúc nãy nói dối nữa đấy!”
“Anh giấu bí mật rồi còn nói dối, người chồng tốt đây sao? Tôi cần thời gian quả là không sai lầm.” Bạch Nhược đánh tiếng trêu chọc.
“Là có lý do cả, cô cũng không có nói thật với tôi.
Tôi từng điều tra bối cảnh của cô, nhưng kết quả tôi thu được cô biết nó là gì không?” Dương Tư nhìn sang Bạch Nhược, ánh mắt rất mờ mịt.
Bạch Nhược bị ánh mắt đó làm cho lo lắng, có phải là thứ gì đó xấu xa hay không? Cô đáp: “Không biết!”
“Một dòng chữ, nhị tiểu thư của Bạch Gia!” Hắn lại nói tiếp “Tôi đoán không phải một mình tôi gặp, rất người người cũng có kết quả giống với tôi.”
Lời này của Dương Tư rất đúng.
Có rất nhiều người lén lút điều tra nhưng kết quả chỉ nhận lại một dòng chữ.
“Vậy sao?” Bạch Nhược thầm cười một tiếng lạnh nhạt trong lòng.
Cô cười vì Bạch Gia dám làm nhưng không dám để người khác nhìn xem, nhìn xem Bạch Tùng Anh nhiều năm qua đối xử với đứa con gái của mình thế nào.
Không dám nói với thiên hạ rằng “Tôi làm ngơ để bọn chúng cấu xé lẫn nhau.”
“Chuyện này đáng để cười?” Dương Tư vốn không biết mọi chuyện lại nghiêm hơn thực tế, nên cứ tưởng cô cười vì câu chuyện cả hai đang nói.
“Bạch Gia đang giấu điều gì phải không?”
Dương Tư hỏi xong thì tự dưng một câu chuyện cô từng kể vụt qua đầu hắn, tiếng phanh xe chói tay trong mưa.
Bạch Nhược đã thắt dây an toàn, không thì đầu lại u một cục.
Cô không biết Dương Tư bị gì, liền hỏi: “Nguy hiểm lắm, sao lại thắng gấp như vậy? Anh để quên gì sao?”
Do trời mưa, hai người vẫn tính là trên con đường ở ngoại ô không nhiều xe, phía sau của hai người cũng không có bóng dáng của xe khác.
Dương Tư như hụt hẫng mà nói: “Đúng, tôi bỏ quên một thứ rất quan trọng.”
“Quay lại đi, không sao đâu.” Bạch Nhược không có trách hắn đầu óc để đâu đâu.
“Không phải món đồ, mà là một câu chuyện.”
Bạch Nhược cong môi cười nhẹ, vô cùng xinh đẹp.
Thời tiết ẩm ướt có là gì, không khí lạnh có là gì.
Đều vì nụ cười này mà tất cả trở nên rất ổn, nhưng Dương Tư lại không thể bình ổn.
Không thể!
“Cô đừng cười nữa, tôi đau!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, sắp khóc đến nơi rồi.
Bạch Nhược khóe miệng càng cong thêm một chút, cô vẫn nghĩ hắn đang đùa.
Lời nói tiếp theo đây làm cho nụ cười của Bạch Nhược trở nên cứng nhắc, và rồi không cười được nữa.
“Lúc đó có phải đau lắm không?”
Cô hỏi lại: “Là lúc nào?”
Có phải điều Dương Tư nói là điều cô đang nghĩ không?
Có phải không?
Có phải giọt nước mắt đang lăn trên má hắn là khóc vì cô không?
“Đau lắm đúng không?” Hắn đau xót mà hỏi ra khỏi miệng.
“Xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn là đang khóc, miệng liên tục nói xin lỗi.
Hắn là làm sai gì chứ? Bạch Nhược lại vì hắn mà không tự chủ khóc theo.
Kí ức của những ngày tồi tệ lại thay nhau kéo về.
Gì vậy chứ? Là mình nghĩ nhiều rồi, anh ấy làm sao biết được mình bị cái gì, trải qua những gì?
“Câu chuyện mà cô kể, tôi lại hững hờ mà lướt qua, thật xin lỗi.”
Tại thời điểm hai người vừa quen biết nhau, Bạch Nhược đã kể cho hắn nghe về gia đình cô.
Làm một gia đình bình thường, lại mất mẹ.
Trọng yếu là cô từng bị bạo hành!
Hắn của lúc đó, chỉ là người ngoài, cảm giác tồn tại ở thường điểm đó là ‘Thương cảm’.
Tình yêu chưa xuất hiện mọi thứ thuộc về cô hắn nghe nhưng lại để đó, chưa từng cẩn thận mà suy xét.
Nhìn vào vết thương mà cô mang đến gặp hắn, rất đáng sợ.
Dương Tư không vì cô mà bất bình, thế mà lại không để tâm.
“Anh khóc trông xấu lắm! Đừng khóc nữa, tôi không muốn người khác vì tôi mà khóc.” Bạch Nhược gắng gượng trưng ra một nụ cười méo mó.
Lòng hắn vì thế cũng đau thêm mấy tầng!
Cô đừng cười thì tốt hơn, hắn có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Nụ cười kia khiến Dương Tư càng dằn vặt hơn, tội lỗi trên vai hắn chịu càng nhiều hơn.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới