TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tần Nhị Cữu đã qua sáu mươi, lối suy nghĩ lại không bằng một đứa trẻ sáu tuổi.
Lão ta có tình cảm với Lý Thanh Diệp không có gì sai trái, phân biệt rõ một chút Bạch Nhược không có liên can.
Trước khi lên du thuyền công cuộc rà soát đã diễn ra, Cố Gia không cho mang vũ khí trong người, đặc biệt phải có thiệp mời hoặc là đối tượng được mang theo.
Tần Nhị Cửu vậy mà qua mặt Cố Gia, làm trái luật.
Khuôn mặt Tiểu Uyển sắc như một đoản đao, ánh mắt như muốn giết người đến nơi, cô ta nói: “Bắn! Bắn đi! Bắn cho tôi xem!”
Có phải máu liều nhiều hơn máu não hay không?
Người lo lắng nhất ở đây chính là Dương Tư, Bạch Nhược là đối tượng nhắm đến nhưng lại rất bình tĩnh, cô với cái chết có thể nói là hờ hững.
“Dừng dừng lại đi, lão gia! Em không sao hết, đừng làm to chuyện.” Lý Thanh Diệp miệng ứa máu ngăn cản.
Không ai biết cô ta thật sự muốn ngăn cản hay châm dầu vào lửa.
Tần Nhị Cửu như được tiếp thêm dũng khí, có là ai đi chăng nữa lão ta cũng không sợ.
Cánh tay lão đưa lên không trung chưa vội bóp cò, Tiểu Uyển lại mở to mắt cười như được mùa: “Sợ sao? Tôi bảo bắn đi mà?”
Tần Nhị Cửu đưa tay bóp cò.
Dương Tư bước nhanh chắn trước mặt Bạch Nhược, thứ cô nhìn được là tấm lưng to như bức tường của hắn.
Vững chắc đến khiếp sợ, bản thân đối mặt không có cảm giác gì, nhưng vì cô mà người khác bị tổn thương.
Điều đó cô không chấp nhận được.
Bạch Nhược quát lên: “Anh làm gì thế? Có tránh ra đi không?”
“Hai người làm gì vậy? Đứng nghiêm chỉnh cho hắn bắn một viên đi.” Tiểu Uyển nhẹ như không mà nói ra.
Cạch!
Tần Nhị Cửu rụt tay lại xem xét, xong lại tiếp tục bóp cò hai ba lần.
Không có đạn?
“Bắn đi? Đạn đâu hết rồi, muốn dọa người mà quên đem theo đạn à?”
Khuôn mặt lúng túng khó xử của lão ta, càng làm cho Tiểu Uyển thỏa mãn.
Cô ta tiến lên vài bước, Lan Hi đã kịp kéo người lại: “Không quậy nữa, xem chị dâu của con bị dọa đến mức nào rồi?”
Tiểu Uyển xoay mặt nhìn về phía Bạch Nhược, quả thật cơ thể cô đang run rẩy nép vào lòng Dương Tư.
Tiểu Uyển đã nhìn thấu được súng của Tần Nhị Cửu không có đạn, cô ta mới dám ngông cuồng thách thức.
Lại nói Bạch Nhược là đối tượng bị nhắm đến, Tiểu Uyển lại càng gấp rút muốn xử lý lão ta cho xong.
Nhất thời quên rằng Bạch Nhược không mạnh mẽ như cô ta.
Lần đầu gặp Bạch Nhược, Tiểu Uyển đã nghiêm túc mà quan sát.
Cô ta dành tất cả sự tập trung nhìn về phía cô, theo cảm tính mách bảo Bạch Nhược là một người không có ác ý với Dương Gia.
Cả đôi mắt xanh lam kia làm cho Tiểu Uyển càng tò mò hơn.
Bởi vì bạn của ông nội Tiểu Uyển cũng có đôi mắt cùng màu với Bạch Nhược.
Tiểu Uyển vứt Tần Nhị Cửu đang vì tức giận mà thở gấp sang một bên, chạy đến chỗ Bạch Nhược, cô ta bắt chước Dương Tư, ôm Bạch Nhược vào lòng.
Hai người, một lớn một nhỏ, siết cô muốn ngạt thở.
Có sợ cũng phải hết ngay, hai người họ như một lớp lá chắn bao quanh.
“Tôi không thở được.” Bạch Nhược khó khăn nói.
Dương Chí Minh và Lan Hi biến đổi sắc mặt, cho người đi gọi bác sĩ.
“Không phải!” Bạch Nhược nhanh chóng giải thích “Không phải do sợ hãi mà gây ra khó khăn về mặt hô hấp, là hai người này ôm quá chặt rồi.”
“Cô ấy nói cô đấy, Tiểu Uyển!” Dương Tư nói.
“Là anh đấy!” Tiểu Uyển chuyển giọng, mềm mỏng nói với Bạch Nhược “Chị đừng sợ, có em ở đây không ai bắt nạt chị được.”
Bạch Nhược an tâm gật đầu!
“Đem hai người này vứt xuống biển đi.” Dương Chí Minh trừng mắt về phía họ.
Ý của Dương Chí Minh là cho hai người bọn họ một chiếc thuyền cứu hộ, hoặc là bảo người của Tần Gia đến rước lão ta về.
Cố Lam Tinh đứng ra giải quyết chuyện này, hắn muốn nổ cả đầu.
Cố Mặc không bước lên chiếc du thuyền này, hắn cũng dỗ ngọt cho Thẩm An Huyền cùng ngoan ngoãn ở nhà.
Do Cố Gia tổ chức nhưng thành viên của Cố Gia ít đến đáng thương, duy nhất mình hắn!
“Đường truyền không ổn định lắm, tôi sẽ an bày cho Tần Tổng một chiếc thuyền cứu hộ, tự thân vận động!” Cố Lam Tinh trang trọng nói, trong câu nói cũng rất tường tận, biểu đạt rất tốt.
“Cậu biết tôi là ai không? Một đứa vắt mũi chưa sạch lại đứng đây vênh váo, Cố Vũ đâu? Tôi cần nói chuyện với hắn.” Tần Nhị Cửu cố quát lên.
“Mang vũ khí bên người là sai, phu nhân của ngài cố ý gây chuyện với vị tiểu thư này là sai, vừa rồi còn định ra tay với người vô tôi, mong Tần Tổng suy xét.”
“Cậu không có mắt sao?”
“Có hay không Tần Tổng đừng bận tâm.” Ngay tại đó Cố Lam Tinh không chút lưu tình hạ bệ Tần Nhị Cửu, hắn là đại thiếu gia nhà họ Cố.
Chuyện mà qua tay thì không có gì không xử lý được, còn giải quyết rất bình tĩnh, thận trọng và điều quan trọng, đừng chọc vào Cố Lam Tinh.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới