TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tay Cố Mặc lột đồ mà Bạch Nhược đang mặc, thân thể gầy gò, hai xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ.
Hắn chứng kiến cơ thể của Bạch Nhược chằng chịt vết thương, đến khi vết thương lành lặn, rồi lại bị ốm đi theo thời gian.
Cả một quá trình quan sát không ngày nào là không đau, cơ thể Bạch Nhược vốn nhỏ bé nay lại càng thảm hơn.
Cả hai khi bước ra khỏi phòng tắm đã là một khoảng thời gian sau, Bạch Nhược rất kiên trì tập đi lại.
Cảm giác chưa quen nhưng dần dần cũng quen thôi.
Ngày hôm sau là ngày cô xuất viện, miếng vải che mắt cuối cùng có thể tháo xuống, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lại rồi.
Hà Bạch còn mong chờ giây phút này hơn Bạch Nhược, cô ta là bác sĩ chính chịu trách nhiệm cho Bạch Nhược, dù là sai sót nhỏ cũng rất ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.
Bạch Nhược hé mở mắt, ánh sáng quả thật rất chói rất khó chịu nhưng đập vào mắt là Cố Mặc thì khó chịu lại tăng gấp trăm nghìn lần.
Đổi lại là Cố Mặc hay Dương Tư ở trong mơ có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì.
Sao anh ta lại ở đây? Biết mình còn sống nên đến cười nhạo sao?
Hà Bạch gấp gáp nói: “Tôi là bác sĩ chính của cô, tên Hà Bạch.” Cô ta chỉ tay về cô gái khác có thân hình nhỏ gọn giống y như Bạch Nhược “Cô ta là y tá cũng là người la hét ầm ĩ khi cô vừa có ý thức, tên thì không cần biết đâu chỉ là nhân vật tiểu tốt.”
Vị y tá đó nhún vai, nhịn lại cơn nóng giận trong người.
Chỉ là nhân vật tầm thường không có địa vị nhưng cô ta cũng đã làm việc rất năng nổ trong những năm làm việc của mình.
Hà Bạch đưa mắt đến chỗ của Cố Mặc, khó xử: “Vị kia cô còn nhớ không? Có cần tôi giới thiệu lại không?”
Bạch Nhược không có tức giận chỉ là thấy người kia không vừa mắt, hình ảnh rất giống với Cố Mặc trong mơ nhưng ấn tượng lại rất khác.
Giọng điệu của cô có lạnh nhạt, có hờ hững: “Cố Tổng, tôi biết anh ta!”
Bạch Nhược nghĩ rằng ngày xuất viện Cố Mặc sẽ không đến, hắn làm cô bất ngờ thật.
Nhưng so với điều đó cô còn có một chuyện cần quan tâm hơn, cô hỏi Hà Bạch, không đối hoài gì đến Cố Mặc: “Hộ lý nam kia đi đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn người đấy!”
“À!” Biểu cảm của Hà Bạch không đúng lắm, đúng làm sao được khi người đó là Cố Mặc chứ? Nói ra là hắn cho người thủ tiêu tất cả mọi người luôn.
Ngay cả vị ý tá kia cũng lén lút chạy ra ngoài.
“Cảm ơn vì điều gì?” Cố Mặc khó chịu nói “Làm vì tiền mà thôi.”
Bạch Nhược muốn đánh người thật sự, nhưng không chịu thua lời lẽ cay độc của Cố Mặc: “Không phải ai cũng như anh nghĩ, công ty không có việc gì à? Đến đây đòi tiền viện phí sao? Tôi không trả đâu, giết người cũng không có.” Trước khi cô đi tìm đường chết đã không giữ lấy một xu đương nhiên khi tỉnh lại cũng sẽ như vậy.
Cố Mặc bất ngờ về cách nói chuyện của Bạch Nhược, từ khi còn ở thân phận là hộ lý cảm thấy Bạch Nhược nói chuyện nhiều hơn trước, thoải mái hơn lúc trước khi nhảy lầu.
Đến hôm nay chính thức dùng thân phận thật của mình cũng vậy.
Ngay cả cách xưng hô cũng có sự thay đổi rõ rệt không còn là “Anh – Em” mà thay vào đó là “Anh – Tôi”.
“Tôi cần vài đồng đó của cô sao?” Cố Mặc cũng không vừa gì, lời mà hắn vừa nói ra rất khó nghe.
Một vài đồng qua miệng của Cố Mặc thật ra không ít, nằm viện ba năm trời là bao nhiêu? Một người bình thường đã phải rất cố gắng mới có thể bươn chải, có thể nó nhiều đối với Bạch Nhược, nói ra lời này cũng không nghĩ cho cô, hắn luôn là vậy không hề thay đổi.
Bạch Nhược chỉ mới nói với Cố Mặc có vài câu quay qua đã không còn thấy Hà Bạch đâu nữa, người chạy đi rất nhanh.
Khi nãy cô ta vừa giới thiệu tên, Bạch Nhược khá bất ngờ, trong giấc mơ của cô cũng có một người tên gọi là Hà Bạch, cô ta và Cố Mặc là bạn thân xem ra là khác xa rồi.
Căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người, cô ngồi hắn đứng, rất khó xử.
“Tôi hỏi thật, anh đến đây làm gì? Tôi không có tiền, xem tôi diễn trò hay đại loại là như thế thì về bật điện thoại xem vài bộ phim thì hay hơn.” Bạch Nhược không có ý khiêu khích chỉ là nghĩ sau nói vậy, bên cạnh không có Dương Tư không ai có thể bảo vệ cho cô nữa rồi.
“Cô là vợ tôi!”
Bạch Nhược cười nhạt: “Đưa đơn ly hôn mà anh chuẩn bị đây, tôi sẽ ký!”
Một câu nói chứa đầy sự dứt khoát, không nghe ra Bạch Nhược giận hắn, là không còn qua tâm đ ến Cố Mặc nữa.
Làm cho hắn cũng sững người, nếu không nhầm khoảng thời gian ba năm trước hắn từng cảm nhận được cô gái này có tình cảm với hắn, bây giờ đến một câu bình thường cũng không nói được.
“Đi về!” Cố Mặc không tranh luận, câu chuyện này hắn không muốn làm căng thêm nữa.
Ba năm nay hắn không chỉ có ngồi chờ cô tỉnh dậy, một mình hắn làm rất nhiều việc chẳng qua là không có can đảm để nói ra, Cố Mặc sẽ đợi đến khi Bạch Nhược phát hiện, đợi đến khi cô chịu tha thứ cho hắn.
Về đâu?
Bạch Nhược rất nhanh thích ứng với hiện thực tàn khốc.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới