TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cô biết rõ với danh tiếng hiện tại của mình, theo lẽ thường, dù cho có người giúp cô nâng giá, thì bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ này cũng sẽ không vượt qua mức hai triệu tệ.
Côn Luân Vạn Yêu Đồ được trả với giá sáu triệu cao ngất ngưỡng, rõ ràng không bình thường.
Hoặc là Diệp Linh tự bán tự mua, hoặc là lúc bán đấu giá có người đấu nhau, phô trương theo cảm tính.
Thông thường mà nói, những người bằng lòng đặt chân đến chốn vui tranh thưởng vật này, ngoại trừ vài thương nhân chỉ nhận tiền trao tay, đa số những người còn lại đều là người sang trọng, trên mặt lúc nào cũng mang theo vài phần thanh lịch, theo đuổi sự tao nhã, hiếm khi bày ra thái độ vung tiền khoe khoang.
Nếu thật sự là phú hào, vậy khẳng định sẽ ngang nhiên thể hiện, bày vẽ khoa trương, tuyệt đối không núp bóng với danh một người mua giấu tên thần bí.
Vậy, khả năng lớn nhất chính là Diệp Linh tự bán, tự mua, tự nâng giá.
Nhưng Diệp Linh làm thế để làm gì? Đưa ra giá cao như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn thấu chuyện gì đang xảy ra, không có tác dụng mấy.
Phóng đại giá tranh của cô để lòe mấy người tay mơ sao? Tranh của cô dù nhiều, nhưng đa phần đều là tranh vẽ lúc còn trẻ tuổi, những bức to có thể bán được giá lại không nhiều, tính ra, cố lắm cũng chỉ kiếm được vài triệu.
Dựa vào xuất thân của Diệp Linh, tốn hết mười ngày nửa tháng, mời đến biết bao người, bày biện quy mô như thế mà chỉ kiếm được mấy triệu, chỗ tiền đó còn không đủ để bù vào phần thời gian, công sức, quan hệ cùng phí tổn mà Diệp Linh đã bỏ ra.
Ôn Chủy Vũ thấy lo thay cho Diệp Linh.
Cô biết rõ, Diệp Linh sẽ không kinh doanh thứ chẳng có lời.
Cô ta làm như thế nhất định có dụng ý riêng, hơn nữa hẳn có liên quan đến cô.
Bằng không, vì sao Diệp Linh lại lựa chọn tâng bốc cô chứ không phải tâng bốc người khác?
Nếu có liên quan đến cô, giữa Diệp Linh và gia đình cô chẳng có giao tình, những gì có thể toan tính không nằm ngoài lợi ích cùng danh tiếng.
Hiện tại, nhà cô đã không còn tiền, như vậy, thứ mà người ta nhắm đến chính là danh rồi.
Mặc dù nhà cô nghèo, nhưng thuyền nát vẫn còn ba tấc đinh(1).
Gia đình Ôn Chủy Vũ là người địa phương, buôn bán kinh doanh đã mấy đời, họ hàng cũng sẽ không để cho Diệp Linh tùy tiện bắt nạt hai ông cháu.
Diệp Linh đã đánh bại ba của Ôn Chủy Vũ, còn mua lại nhà của gia đình cô, mặc dù nói chuyện kinh doanh mua bán nhưng khó tránh khỏi người ngoài nhìn vào, không chừng lúc nào đấy mấy người chú họ, anh chị họ kia của cô nhân nơi Diệp Linh không chú ý liền tặng cho nàng ta một dao.
Cô nhìn Diệp Linh như thế thì cũng biết đấy chẳng phải dạng người sợ phiền phức gì, tuy nhiên, không sợ phiền phức không có nghĩa chấp nhận mang tiếng xấu, chốn chốn đều bị người khác đề phòng thậm chí còn tránh cả mặt.
Cho nên, Diệp Linh muốn mượn triển lãm tranh của cô, đem cô ra làm bia thờ, kiếm chút danh tiếng?
Ôn Chủy Vũ chỉ có thể suy đoán thế, nhưng rốt cuộc có đúng hay không, vẫn còn khó nói.
Ôn đại tiểu thư còn đang hoang mang, thì chị họ Ôn Lê của cô đã đến nhà.
Cô đặt bút xuống, quay đầu nhìn sang Ôn Lê, nhìn người có tóc cong gợn sóng, đang đi giày cao gót, yêu đào giống như yêu tinh hớp hồn người khác đang đứng trước mặt mình, cô hỏi: "Chị Lê Lê, sao chị lại đến đây?"
Ôn Lê ném túi lên chiếc ghế tựa ở bên cạnh, cả người uể oải làm ổ trên một chiếc ghế khác, ngẩng đầu nhìn Ôn Chủy Vũ từ trên xuống dưới hết một phen, sau đó chống cằm tỏ vẻ đăm chiêu, suy nghĩ chốc lát mới hỏi em họ: "Em nói thử coi Diệp Linh thật sự có bệnh thần kinh đúng không?"
Ôn Chủy Vũ kinh ngạc đưa mắt nhìn Ôn Lê, quái lạ.
Ôn Lê trông thấy bộ dạng ngờ nghệch của Ôn Chủy Vũ, trái tim liền cảm thấy hoảng loạn: "Nghe chị nói một câu, sau này tránh đồ thần kinh kia ra xa một chút."
Ôn Chủy Vũ lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Lê nói: "Cô ta mang tranh của em đi mở triển lãm, bán tranh.
Chị đi mua tranh, một bức cũng không mua được.
Bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ kia của em chị ra giá đến mức năm triệu tám trăm nghìn tệ, tim cũng bắt đầu rỉ máu cả rồi, vậy mà đồ thần kinh kia lại tìm người ra giá sáu triệu tám, còn đi đến bên cạnh nói với chị nếu cô trả đến mười triệu, thì tôi sẽ không đấu giá với cô nữa." Ôn Lê tức tới độ lại chửi thêm một câu: "Đồ điên!"
Ôn Chủy Vũ đi rót cho Ôn Lê một cốc nước: "Uống uống nước, nguôi nguôi giận." Cô nói với Ôn Lê: "Chị Lê Lê, cảm ơn."
Ôn Lê còn chưa hết giận, ném cho Ôn Chủy Vũ một cái trợn mắt: "Cảm ơn cái cọng lông, cái bụng tức anh ách." Cô uống một ngụm nước, lại chống cằm đoán: "Em nói xem rốt cuộc Diệp Linh muốn làm gì? Mua hết tranh của em, mở triển lãm, người khác muốn mua lại thì cô ta tìm người đến phá rối..."
Ôn Chủy Vũ hỏi: "Người khác có biết Diệp Linh đang đẩy giá cho em không?"
Ôn Lê bảo: "Mọi người không ngu cũng không mù."
Ôn Chủy Vũ nói ra suy đoán của mình.
Ôn Lê nhàn nhạt quét mắt nhìn Ôn Chủy Vũ, không nói.
Từ trong ánh mắt của Ôn Lê, Ôn Chủy Vũ có thể thấy được chị không mấy đồng ý với phỏng đoán của mình.
Cô lên tiếng: "Chị Lê Lê, chị nghĩ sao?"
Ôn Lê đáp: "Nếu như chị đoán ra, thì đâu có tiện đường chạy qua đây thăm dò tin tức."
Ôn Chủy Vũ có phần bất lực nói: "Chuyện liên quan đến Diệp Linh, em còn biết ít hơn chị."
Ôn Lê đứng dậy, xách túi lên, trả lời một câu: "Chuyện chị có thể dám chắc đó chính là đồ thần kinh kia mở triển lãm bán tranh của em, nhưng lại không muốn để người ta mang nó đi mất." Giọng của chị lại truyền đến: "Xong rồi, chị đi đây."
Ôn Chủy Vũ bối rối nhìn Ôn Lê: "Về liền hả?"
Ôn Lê nói: "Chị đi ngang đây, sẵn tiện ghé thăm em một lát, thấy em vẫn khô khan giống như mọi khi, không bị chịu đả kích gì, chị yên tâm rồi.
Được rồi, lo vẽ tranh của em đi.
Về đây."
Ôn Chủy Vũ tiễn Ôn Lê ra cửa.
Cô biết Ôn Lê không an tâm, có lòng qua đây thăm mình.
Diệp Linh cùng ba của cô đấu đá trên thương trường, thắng bại đã định, chỉ có thể như thế.
Diệp Linh mang tranh của cô đi mở triển lãm, xướng ra vở kịch này, dẫn tới việc chị họ cô dè chừng.
Cô nghĩ chắc Ôn Lê đang lo lắng Diệp Linh sẽ gây bất lợi cho cô chăng?
Ôn Chủy Vũ tự thấy mình chẳng đắc tội Diệp Linh ở chỗ nào, dù có chỗ mạo phạm, thì cũng là Diệp Linh mạo phạm gia đình cô, nhưng cũng không mất lòng đến mức đuổi cùng giết tận cả nhà cô mới có thể cắt đứt tai họa về sau, lại chẳng giống như có ý xấu muốn nhằm vào cô hay gia đình cô cả.
Bạn đang đọc bộ truyện Liêu Nhàn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Liêu Nhàn, truyện Liêu Nhàn , đọc truyện Liêu Nhàn full , Liêu Nhàn full , Liêu Nhàn chương mới