Lý Tu Viễn nghe tin tức từ Lục Nga xong thì khẽ nhíu mày suy tư một chút. Hắn cảm thấy tạm thời cần phải tránh đi, thay đổi tuyến đường hồi trở về huyện Quách Bắc.
Dù sao hiện giờ hắn chỉ dẫn theo hai mươi mấy hộ vệ, hơn nữa còn có phụ thân. Lúc này động đao động thương chẳng sáng suốt chút nào.
Vì thế, Lý Tu Viễn hắn khua tay nói:
- Chúng ta thay đổi tuyến đường, đi đường nhỏ về huyện Quách Bắc.
- Đại thiếu gia, chưa nói đường nhỏ gập ghềnh không nói lại có vô số sơn lâm. Nếu đụng phải lang sói ẩn núp cùng với thổ phỉ mai phuc. Chúng ta khác nào đưa dê vào miệng cọp. Hơn nữa…
Thiết Sơn mở miệng nói:
- Hơn nữa lời hồ ly tinh không đáng tin. Dù sao tiểu nhân từng đánh gãy chân nó. Nói không chừng nó cố ý muốn trả thù, dụ chúng ta đi đường nhỏ đấy.
Bấy giờ Lục Nga có chút tức giận nói:
- Người này chớ nói nhảm, tiện thiếp là một lòng muốn trợ giúp công tử, không có nửa điểm hại người.
Thiết Sơn cũng không sợ Thanh Hồ mà lên giọng trách móc:
- Ngươi mở miệng một tiếng tiện thiếp hai tiếng tiện thiếp. Đại thiếu gia có nạp ngươi là thiếp đâu. Chính ngươi tự mình tới đây nói, mà hồ ly tinh đều là thứ hại ngươi, ai biết ngươi có từng mê hoặc, phá hoại gia can nhà người ta không.
- Kia là hồ ly tinh xấu, tiện thiếp là hồ ly tốt.
Lục Nga giải thích.
Thiết Sơn nói ra:
- Hồ ly chính là hồ ly, nào có c xấu, tốt gì. Đại thiếu gia, tiểu nhân thấy vẫn không nên đổi tuyến đường. Dù đụng phải hổ sói thì sao. Tiểu nhân và hai mươi hán tử khác nào sợ vài đầu thú.
Lục Nga vội vàng nói:
- Công tử, không thể tiếp tục đi lên phía trước. Phía trước không chỉ là vài đầu hổ lang mà là mấy chục thất lang, hơn mười đầu hổ. Trong đó còn có Hắc Sơn Quân, đây là đại yêu hơn ngàn năm, công tử không thể hành sự lỗ mãng. Hãy mau chóng đổi sang đường nhỏ. Thừa dịp Hắc Sơn Quân không đề phòng mà rời đi, nếu chậm thì không kịp nữa rồi.
- Con à, đừng bị hồ ly tinh mê hoặc. Chắc chắn nàng muốn hại Lý gia ta. Đừng nghe nàng, nghe Thiết Sơn đi. Chúng ta đi quan đạo, không đi đường nhỏ.
Lý Đại Phú nghe hai người tranh luận cũng hô lên.
Giờ phút này Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày nhìn một chút Lục Nga, lại nhìn sang Thiết Sơn.
Lý Tu Viễn có chút do dự.
Rốt cuộc Thanh hồ tới báo ân hay muốn hại hắn?
- Công tử có ân cứu mạng với tiện thiếp. Tiện thiếp sẽ không hại công tử. Phía trước thật sự có Hắc Sơn Quân mai phục trong rừng, chờ bọn người công tử vừa đến liền sẽ giết tới.
Lục Nga nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Nàng sợ bọn người Lý Tu Viễn không tin, đi lầm đường.
Lý Tu Viễn ngẩng đầu nhìn quan đạo xa xa.
Hắn thấy quan đạo yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.