Chương 16: Mộng
“-Mau lên mau lên, đoạn đường phía trước còn xa, phải tới nơi trước khi trời tối, nhanh chân lên!
Tiếng hét thúc dục phía sau lưng đám nhóc vang lên liên tục, khoảng chục đứa trẻ chỉ tầm 10 tới 12 tuổi nối đuôi nhau đi trên con đường xuyên qua rừng núi.
Sau hơn nửa tháng được sống thoải mái trong trạch viện lần trước, số lượng đám trẻ đạt tới đủ số lượng mà lão giả lần trước cần, bọn chúng bị chia thành đám nhỏ, rồi phải theo một đám người mặc đồ đen mang ra khỏi thành.
Tới lúc này hắn sao còn không biết chắc chắn đám người này có ý đồ xấu, chỉ là khi đã ra khỏi thành, mấy tên áo đen cũng cưỡng chế mọi người phải di chuyển theo ý của chúng. Có vài đứa trẻ muốn chống đối, ngay lập tức bị g·iết c·hết trước mặt tất cả làm cả đám còn lại không ai còn dám chống đối nữa. Còn việc chạy trốn giữa rừng núi khỏi 1 đám người trưởng thành còn không phải người bình thường này nói còn dễ hơn làm. Đi liên tục 4-5 ngày trong rừng, dù được ăn uống đầy đủ nhưng với sức khỏe có sẵn yếu kém của mấy đứa nhỏ này cũng thực sự là phải cố gắng hết sức. Thêm 3 canh giờ đi đường nữa, trước mặt đám người là một trang viên rộng lớn chiếm trọn một cái sơn cốc, xem ra đây chính là đích đến của họ.
Trái ngược với vẻ ngoài hòa mình vào thiên nhiên phía bên ngoài, bên trong trang viên không khí sâm nghiêm, cách một đoạn lại có 1 thủ vệ áo đen giống hệt đám người áp tải những đứa nhỏ đứng gác.
Sinh hoạt tiếp theo của hắn cùng đám nhỏ trong mấy ngày lại tiếp tục giống hệt với lúc còn ở trạch viện, vẫn được ăn uống đầy đủ, chỉ có một điều là cấm được đi lại khỏi dãy nhà nơi hắn ở.”
Đã 4 ngày trôi qua từ khi Dương Hạ bắt đầu lên đường, hiện tại trời cũng đã sáng, đánh thức hắn dậy chính là tiếng một con chim rừng nào đó kêu vang cả hẻm núi này. Mấy ngày liền hắn băng rừng vượt núi, giờ chỉ cần đi ra khỏi hẻm núi này chính là bình nguyên kéo dài không thấy điểm dừng.
Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, Dương Hạ thầm than, giấc mơ kỳ lạ này nối tiếp nhiều ngày nay như vậy càng ngày càng khó hiểu. Cứ chìm vào giấc ngủ, Dương Hạ lại thấy mình trong vai 1 đứa trẻ, giấc mơ đêm hôm sau nối tiếp giấc mơ đêm hôm trước. Nếu không phải ban ngày hắn còn thấy mình vẫn tỉnh táo bình thường thì thật sự còn tưởng mình lại tiếp tục xuyên không nữa vì trong giấc mơ quá chân thực.
Thật sự là Dương Hạ không hiểu một chút gì về trường hợp mình đang gặp phải, mỗi lần ngủ mơ hắn trải qua sinh hoạt nhiều ngày liền trong mơ. Điều duy nhất mà hắn lò mờ đoán ra là nó có liên quan tới cái vòng tay hắn mang theo. Giấc mơ chỉ xuất hiện sau khi hắn lấy chiếc vòng, đồng thời việc chịu con đau đầu khủng khiếp lúc lần đầu tiên chạm vào chiếc vòng kỳ dị như vậy càng khẳng định suy đoán trong lòng hắn. Chỉ là Dương Hạ biết, mình không có cách nào giải quyết tình trạng này nên cảm giác vô lực làm hắn chỉ có thể bỏ qua việc này ra sau đầu.
-Tiếp tục lên đường!
Sau 1 hồi chỉnh trang lại bản thân, rửa mặt với nước mát từ trong khe núi chảy ra, Dương Hạ tự nói để khích lệ bản thân.
Khoác lên trên người cây cung, nhìn ngoài vào thấy hắn bây giờ trông khá buồn cười, người chỉ cao có chút xíu, khoác cây cung qua vai gần cao bằng người của mình. Ban đầu đi lại còn khá bất tiện vì chưa quen, hại Dương Hạ còn ngã mấy lần, đến hiện tại thì đã quen thuộc với cây cung khoác qua vai rồi. Còn về chuyện bắn cung thì đừng nói, thân hình ốm yếu của đứa trẻ 11 tuổi không đủ sức mà kéo cái dây cung nữa, chắc phải mấy năm nữa hắn mới có thể sử dụng được.
Bắt đầu rời khỏi rừng núi, bước chân của Dương Hạ cũng đỡ mỏi mệt hơn, địa hình dần dần bằng phẳng, cây cối cao lớn dần ít đi nhường vị trí cho những bụi cây và thảm cỏ. Vấn đề duy nhất của hắn hiện tại là dù trong lời nhắc của mọi người bình nguyên sẽ không có thú dữ lớn như trong rừng, thế nhưng đêm tới cũng không có chỗ che chắn, đặc biệt cái lạnh giá khi trời về khuya mà không có chỗ đốt lửa thì cũng cực kỳ tai hại.
Ngoài quãng đường đi không ngừng nghỉ Vào ban ngày, mỗi đêm tối tranh thủ trước khi ngủ, Dương Hạ vẫn chăm chỉ cần cù tư luyện. Hắn cũng không hiểu lắm nguyên lý nhưng vẫn y nguyên cách dạy của Lâm lão, thu thập linh khí xung quanh vào linh hải, rồi lấy linh khí trải ra chạy theo chu thiên xung quanh cơ thể. Mỗi lần như vậy cũng khá hao tốn thời gian, linh khí tiêu hao rồi lại hồi phục, cũng chưa thấy tác dụng gì rõ rệt nhưng mà có hoạt động neo vào để làm thành thói quen của hắn mỗi tối.
Mặt trời trên đầu, thân ảnh nhỏ bé gầy gò của Dương Hạ cứ thế đạp lên cỏ mềm mà tiến về trước. Lâu lâu dừng lại để nhìn lại phương hướng, tiếp tục tiến về phía Tây Nam, hắn nhanh chóng biến mất dần trên bình nguyên mênh mông này.
-Thưa đại nhân, chuyến đi này đám tiểu nhân thu về được lệnh bài trong rừng đã thất lạc, không tìm thấy người, mong đại nhân tha tội.
Trên ghế chủ tọa, dưới ánh sáng hắt tới nửa người chỉ hiện ra bàn tay đang cầm chiếc lệnh bài đen nhánh, khe khẽ vân vê nó. Phía dưới bục là 3 người mặc áo đen đang quỳ gối, chính là 3 kẻ ra tay đồ sát thôn Tây Cát hôm đó.
-Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên tín hiệu định vị trên lệnh bài bị kích hoạt, có thể là người khác bằng cách nào đó lỡ kích hoạt được, còn nếu tên kia dễ bắt như vậy thì hơn 5 năm trước cũng không thoát được vòng vây rồi.
Vẫn tiếng nói trung tính, không chút cảm xúc vang. lên, giống như trong dự đoán của người ngồi trên chủ tọa này thì việc 3 kẻ kia thất bại là điều đương nhiên.
-Cũng có thể hắn chết trong núi rừng, cũng có thể sống sót mà trước khi rời đi rừng núi vứt lại lệnh bài. Nói chung chuyện này tới đây thôi, 3 người bọn ngươi đi gặp Lãnh quản sự, nghe phân bổ sắp tới chuẩn bị có chuyện lớn cần đi làm. Lui xuống đi.
-Vâng, thuộc hạ xin lui.
Sự im lặng lại xâm chiếm cả đại sảnh, tên Đường chủ cứ ngồi đó im lặng suy tính gì đó, đôi mắt trong bóng tối không rõ tiêu cự chính là thể hiện đang suy nghĩ xuất thần. Thế rồi, hắn chợt hừ một tiếng, tay bóp nát chiếc lệnh bài cầm trên tay, đứng lên đi ngược vào trong, biến mất vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!