Hơi nóng bốc lên trong nhà, khắp căn nhà toàn mùi lẩu, nhưng Từ Ngộ và Trần Phóng đã ở lâu cùng thứ mùi này rồi, thế nên họ không cảm nhận được nữa.
Từ Ngộ bất ngờ phát hiện, hóa ra Trần Phóng cũng kén ăn. Lúc cô mua rau mùi, anh không hề phản đối gì cả, nhưng lúc nhúng lẩu thì lại không chịu ăn một miếng nào. Từ Ngộ cố tình trêu chọc anh, bỏ một cây rau mùi vào trong bát Trần Phóng, lông mày của anh lập tức nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ [1].
[1] Chữ ‘núi’ trong tiếng Trung trông như thế này: 山. Mọi người tưởng tượng lông mày Trần Phóng nhăn lại thành hình thế này nhé.
“Anh không thích ăn sao?”
“…”
Từ Ngộ giả vờ thất vọng “Aizz” một tiếng, gắp rau mùi về bát mình, đồng thời nói đùa: “Ôi, em rất thích ăn rau mùi đó. Cứ thế này thì sau này sao bọn mình ăn cùng nhau được nữa đây?”
Dứt lời, cô lập tức ý thức được có điểm gì đó không ổn, kiểu nói đùa về tương lai lâu dài này không thích hợp cho lắm.
Lúc Từ Ngộ đang hối hận vì mình buột miệng, cô thấy Trần Phóng vươn đũa gắp cây rau mùi kia về.
“… Chẳng phải anh không ăn được sao?”
Trần Phóng cau mày, bỏ rau mùi vào miệng nhai nhai, vẻ mặt không được vui cho lắm. Tiếp đó anh mới trả lời: “Anh có thể học.”
Ít nhất, sau khi nghe cô nói về “sau này”, niềm vui trào dâng trong lòng có thể đánh bại nỗi đau khổ khi phải ăn rau mùi của anh.
“Không cần phải ép bản thân ăn những đồ mà mình không thích.” Từ Ngộ cười cười. “Khẩu vị của mỗi người khác nhau, tại sao lại phải thay đổi bản thân vì người khác chứ? Người khác cũng có thay đổi vì anh đâu.”
Từ Ngộ đang nói đến việc ăn rau mùi, nhưng đồng thời lại giống như mượn chuyện nhỏ này để đề cập đến một chuyện khác vậy.
Mơ hồ không rõ, như là đang thăm dò, hoặc là đang cảnh cáo.
Biết những lời cảnh cáo này rồi… anh sẽ chạy trốn hay tiến lại gần hơn?
Lẩu ăn rất ngon. Trần Phóng thu dọn bát đũa, Từ Ngộ thì nằm trên ghế sofa tiêu thực. Cô nhéo phần thịt trên bụng, chợt nhận ra mình không thể tiếp tục ăn uống buông thả như vậy nữa.
Từ Ngộ đứng dậy khỏi ghế sofa, hết đứng dựa vào tường [2] lại đi qua đi lại, hy vọng có thể đốt cháy chút calo, giảm bớt mặc cảm tội lỗi.
[2] Tư thế như hình, có thể giúp giảm cân:
Lúc Từ Ngộ đi vào bếp, Trần Phóng đang cọ rửa cái nồi đầy dầu mỡ. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại xem. Sợ cô sẽ làm phiền mình như lúc nãy, anh nói: “Trong bếp bẩn, em ra ngoài chơi đi.”
Giọng điệu của anh cực kỳ kiên nhẫn, như thể Từ Ngộ là một đứa trẻ ba tuổi vậy.
Từ Ngộ không nghe, ngược lại càng tiến đến gần hơn: “Em ở một mình bên ngoài chán chết được. Lát nữa anh chơi game với em nhé?”
Trần Phóng hơi khựng lại, nhớ đến chuyện gì đó, anh nói: “… Hay không thì… lấy sách ra học đi?”
Dạo gần đây tần suất chơi game của Từ Ngộ quả thật có hơi cao, Trần Phóng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Anh chưa từng quan tâm đến điểm số của mình nhiều tới vậy.
Từ Ngộ sửng sốt, hỏi ngược lại: “Có phải anh chê em gà nên không chịu dẫn em chơi đúng không?”
“Không phải – cẩn thận, toàn là nước đó!” Trần Phóng cẩn thận dùng khuỷu tay sạch sẽ của mình cản Từ Ngộ lại, ngăn cô đến gần bồn nước bẩn.
“Anh chê em.” Cô giả vờ tức giận, xụ mặt xuống. Thật ra chính cô cũng không biết tại sao mình luôn cảm thấy hoảng sợ và bất an trong lòng. Cô cần phải làm chút gì đó, có được một vài đảm bảo để chứng minh sự tồn tại của thứ gì đó.
Cô không kiềm chế được mà muốn trút giận lên Trần Phóng, đồng thời cũng muốn nhìn xem dáng vẻ anh luống cuống tay chân dỗ dành mình.
Muốn đẩy anh ra xa, lại muốn anh chủ động đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!